Vốn dĩ cảm thấy ông ta còn có thể lợi dụng, ông ta có thể trở thành bàn đạp giúp cô ta diệt cỏ tận gốc mấy người.
Nhưng không nghĩ tới, ông ta lại đổ bệnh xuống, không chỉ không thể giúp đỡ còn khiến cô ta thêm rối rắm hơn.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đau đầu không đối phó với Cố Thành Trung nữa, mà chỉ muốn tìm cho ra con dấu.
Nhật Kinh Xuyên Hi hôn mê không tỉnh cho đến ngày thứ ba, Cố Thành Trung lại tìm thấy được bức thư tuyệt mệnh của ông ta trong Phòng thương mại, công bố ra ngoài, rằng anh chính là tổng giám đốc mới của Phòng thương mại và giữ con dấu của Phòng thương mại.
Tin tức này truyền ra ngoài như mọc thêm cánh, lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Mọi người đều hoan hô, cảm thấy sự vất vả bấy lâu này cuối cùng cũng không phải là vô ích.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là người cuối cùng biết được tin tức này; phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy ngay đến phòng bệnh tháo mặt nạ dưỡng khí của Nhật Kinh Xuyên Hi ra.
Nhật Kinh Nhật Kinh Xuyên Hi đã ở trong trạng thái chết đi một nửa rồi, dù không có mặt nạ dưỡng khí thì cảm giác đau đớn cũng rất ít. Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn, bởi vì đường hô hấp có vấn đề, nên ông ta thở gấp nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
“Được lắm, ông già này, ông lúc nào cũng đùa tôi hết phải không? Trước giờ ông chưa từng nghĩ sẽ giúp tôi, vừa bắt ị đầu ông đã thông đồng với Cố Thành Trung rồi. Ông cứ chần chừ kéo dài thời gian để cho tôi ảo tưởng răng ông đang giúp tôi?”
“Tôi biết rằng ông là đồ con hoang, nơi đây lại là nơi ông sinh ra và lớn lên, thì làm sao ông có thể thật lòng giúp cho dòng họ Nhật Kinh được chứ? Được thôi, rất tốt! Chú tốt bụng của tôi ơi, chú cũng phải chết, trước khi chết thì trả lại cho tôi con binh nhất. Chú nghĩ rằng nếu tôi mất chức tổng giám đốc, thì tôi không thể xử lý Phòng thương mại Hoàng gia nữa sao?” : “Tôi nói cho chú biết, sức mạnh kinh tế là tất yếu, cho dù có mười chú mười Cố Thành Trung đứng trước mặt tôi đi nữa thì cũng không thể cản được bước chân của tôi đâu! Chú chờ đó cho tôi!
Chờ đói”
Đợi cô ta nói xong những lời đó thì điện tâm đồ cũng phát ra tiếng bíp.
Cuối cùng các đường gân xanh nổi lên cũng hạ xuống nhẹ nhàng trở lại.
Người… đã không còn nữa rồi.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử căm hận nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Vứt xác ông ta ra nơi hoang dã cho chó ăn. Không phải những người ở đây nói rằng muốn xuống mồ an vị sao? Tôi để cho ông ta chết cũng không yên thân!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!