Nước trà nóng bỏng theo viền bàn tay rơi xuống.
Cố Thành Trung cúi người lau chùi, biểu tỉnh của anh hết sức tò mồ.
Nếu thực sự đúng như lời nói của Bạch Nhược Minh Lan, Nhật Kinh Xuyên Hi giết chết Sói đêm, vậy những việc ngày hôm ông ta làm đều do thiếu nợ mà ra.
Hứa Trúc Linh vừa tới thôi mà ông †a đã dùng mọi chiêu trò chiêu đãi cô, chỉ sợ không đủ hoàn hảo.
Anh đã cảm thấy rất khó hiểu và bối rối, nhưng khi đột nhiên nghĩ đến lời của Bạch Nhược Minh Lan anh mới nhanh chóng ngộ ra.
Có lẽ do ân oán của đời trước nên trong lòng của ông Nhật Kinh vẫn luôn là sự muộn phiền và nghỉ ngờ.
Nhật Kinh Xuyên Hi tự biết răng mình đã thất bại, mượn cớ rằng quân áo của ông ta bị ướt, đi vào để thay quần áo rồi cho Cố Thành Trung ngồi ở đây chờ.
Qua hơn mười phút, Nhật Kinh Xuyên Hi mới đi ra ngoài, nói: “Cậu trai trẻ, rốt cuộc cậu đã biết được ít chuyện gì, không ngại thì hấy nói cho biết.”
“Tôi đã đồng ý với người kia, chuyện này tôi không thể nói ra.” : Cố Thành Trung phủ đi mọi chuyện, định làm một con sói trắng không biết gì cả.
“Người kia… là…. có phải là phụ nữ không?”
Tâm trạng của Nhật Kinh Xuyên Hi đột nhiên trở nên kích động, ông ta lại thêm một phần chắc chắn trong tay.
“Tôi không thể tiết lộ chuyện này.”
“Cậu tới đây, tôi cho cậu xem cái này.
Ông ta hơi run rẩy, chiếc lưng còng lại, không hề chống gậy, nhìn có hơi loạng choạng.
Cố Thành Trung tiến tới đỡ ông ta, anh tăng nhanh tốc độ, tiếc vào phòng bên trong.
Ông ta run rẩy, lấy một khung ảnh ra từ bên trong ngăn kéo, trên hình là một gia đình bốn người.
Cả người ông ta mặc bộ âu phục, bên cạnh là một bà chủ xinh đẹp.
Trên tay bà chủ xinh đẹp kia ôm một đứa trẻ, còn có một cô bé đứng giữa hai người ” Cái này…
Sau khi Cố Thành Trung nhìn thấy, cặp mày cau lại, có cảm giác nghỉ ngờ.
Người phụ nữ này chính là Bạch Nhược Minh Lan, cô bé kia là Ngọc Diệp, đứa trẻ mà người phụ nữ đang ôm đĩ nhiên là Hứa Trúc Linh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!