Bởi vì ông ta là một người quá chu đáo, điều này khiến Hứa Trúc Linh bị dọa đến mức sợ hãi. Sự chu đáo này dường như chỉ dành cho một mình cô và không ai khác được đối xử như thế này cả. Cố Thành Trung cũng phát hiện ra có điều gì không đúng, Nhật Kinh Xuyên Hi không phải chú ý đến một mình anh mà thực ra ông ta chỉ chú ý đến Hứa Trúc Linh.
Hai người vừa ngồi xuống, người phục vụ liền mang đĩa thức ăn nhẹ đến.
Cố Thành Trung tự tay nếm thử từng miếng rồi mới đưa cho Hứa Trúc Linh.
Nhật Kinh Xuyên Hi chứng kiến cảnh đó, ông ta cũng không ngượng ngùng mà chỉ cười hiền hậu. Có thể nhìn ra được, Cố Thành Trung thật sự rất thương yêu Hứa Trúc Linh.
“Hai người cứ ngồi ở đây, tôi đi chào đón những vị khách khác.”
Sau khi ông ta rời đi, Hứa Trúc Linh liền nói: “Cố Thành Trung, đây là lân đầu tiên em ăn thức ăn thừa từ anh.”
“Anh nói xem, nếu như thực sự trong đồ ăn có độc thì làm sao bây giờ?”
“Đó cũng là anh bị đầu độc trước.”
“Nhưng mà, anh chỉ cắn một miếng nhỏ, còn lại em ăn phần lớn. Chẳng phải là em sẽ chết nhanh hơn sao?”
Cố Thành Trung nghe thấy điều này, sắc mặt liền trở nên tối sâm. Anh nhanh chóng bắt cô phải nhổ nước miếng ra.
“Phi phi phi.”
Cô nôn ra ba ngụm, Cố Thành Trung liền nói: “Đồng nCôn vô ky đồng nCôn vô ky, ái thê không che đậy miệng, ngàn vạn lần không nên cho là thật.”
“Cố Thành Trung… Anh trở nên mê tín như vậy từ khi nào, điều này cũng tin được sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!