Cô ấy vốn định cự tuyệt, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống lại.
Hôm nay là một ngày tốt lành, cho nên là sẽ không nói những lời nói thất vọng vậy.
“Được.”
Đôi mắt cô ấy đỏ bừng, bên trong đã ngân ngấn nước mắt, khóe miệng tận lực nhếch lên, lộ ra một ý cười.
Châu Vũ còn chưa ăn xong bữa cơm này, thì đã từ từ rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Bàn tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, những ngày này cô ấy ốm đến mức những chỗ nọng trên mặt cũng biến mất. : Tất cả đều là do anh ta không tốt, không thể chăm sóc cho cô ấy thật tốt được.
Anh ta nhất định sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì cải Bóng đêm thâm trầm, đường phố Đà Nẵng tối nay đặc biệt yên tĩnh.
Mà Phó Thiết Ảnh khoác áo gió màu đen, đội mũ lưỡi trai, cống theo Châu Vũ đang hôn mê bất tỉnh, quỷ mị đi trên đường phố.
Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đang ăn cơm tất niên ở nhà họ Quý, vội vàng dẫn Gố Hy trở về nhà cũ của nhà họ Cố.
Cách nhiều năm như vậy, Cố Thành Trung lại có thể ăn cơm tất niên cùng với mẹ ruột mình, cho nên năm nay đối với nhà bọn họ mà nói cũng là vô cùng có ý nghĩa.
Trong nhà có thêm hai thành viên, thành viên mới Cố Hy, còn có Úy Như.
Lúc người một nhà bọn họ đang đoàn tụ, Úy Như lại ăn không vô một món nào, bầu không khí trên bàn cơm lại trở nên vô cùng nặng nề.
Cố Chí Thanh chắc hẳn hiểu được tâm tư của bà ta, biết bà ta vào ngày đoàn tụ này, lại nhớ đến Phó Thiết Ảnh.
“Thằng con bất hiếu kia điên rồi, vì một người con gái mà có thể anh em tương tàn, thì có khác gì súc sinh không chứ? Không có giới hạn và nguyên tắc gì cải”
“Nhưng nó cũng là con trai của tôi, nếu không phải là sơ suất của ông, lúc đầu ông nếu chú ý đến nó nhiều hơn, nó sẽ không lưu lạc trong tay Phó Minh Naml”
“Sinh nó ra trên đời này, đúng thật là một phế vật…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe ông nói đến những điều này…”
Úy Như tức giận đến mức rời khỏi bàn ăn, Cố Chí Thanh đành phải đi theo dỗ dành.