Cả hai nép vào góc tường và nhanh chóng lần trốn.
Những người khác cũng vội vàng rời đi qua cửa sổ và cửa ra vào.
Cố Thành Trung mở cửa lớn và quay lại tìm kiếm hình bóng của Hứa Trúc Linh.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của cô.
“Chạy đi, ở đây có bom.”
Hứa Trúc Linh nắm chặt tay anh và kéo anh ra khỏi cửa.
Những người còn lại cũng nhanh chóng chạy trốn.
Họ còn chưa kịp đi được vài bước thì phía sau đã truyên đến một tiếng âm âm.
Khi đợt cơn nóng ập đến, Hứa Trúc Linh cảm thấy có một lực mạnh ném cô lên trời, sau đó cô lại nặng nề ngã xuống.
Đau quá…
Toàn thân cô rất đau, đau gần như muốn chết.
Cô cố gắng chống đỡ phần trên của mình nhưng vẫn ngã xuống một cách yếu ớt.
Cố Thành Trung đứng dậy nhìn xung quanh, Phó Minh Tước đã giúp đưa Cố Chí Thanh ra ngoài.
Nhưng Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ lại không thấy bóng dáng đâu, cũng không thể tìm thấy Phó Minh Nam.
Cố Thành Trung nhanh chóng đỡ Hứa Trúc Linh dậy.
“Em có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không, em không cần mạng sống nữa à?”
“Đừng… đừng hung dữ với em, em đau quá… tai em cứ ù ù, thật ồn ào…”
“Nói nhảm, bom nổ thì làm sao có thể không…
Nói được nửa chừng thì giọng của anh bồng dừng lại.
Anh nhìn thấy máu.
Cô đang đau đớn ôm lấy bụng dưới, máu không ngừng chảy ra từ kế hở giữa các ngón tay.
Mấy phát súng ngấu nhiên của vị linh mục đã bắn trúng vào cô, thật sự đã trúng từng phát một.
“Đã nói rồi… đừng hung dữ với em…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!