“Ai dạy anh?”
Cô dám khẳng định, đây chắc chắn không phải là chủ ý của anh, không thì dựa vào cái não của anh ấy, tự mình nghiền ngâm tám trăm năm. cũng không thể nghĩ ra.
“Hứa Trúc Linh.”
“Chị Trúc Linh?”
Cô chuyển suy nghĩ, cũng chỉ có chị Trúc Linh hiểu suy nghĩ của con gái.
Chỉ là…chỗ này cũng quá nhiều rồi?
Không thể mỗi ngày tặng một thứ hay sao?
Còn nữa…
Áo lót quần lót là cái quỷ gì? Viên ren trắng, nhìn như ngây thơ, nhưng lại…lộ ra kiểu gợi cảm phong tình, quá gợi cảm rồi.
“Em không thích à?”
Anh chốc chốc lại nhìn cô, dưới sự ngập tràn mong đợi, nhưng lại không thấy dáng vẻ trong mắt cô ngập tràn niềm vui, ngược lại rất bình thản.
Bình tĩnh lướt qua đống đồ này, rõ ràng giá trị không hề rẻ, nhưng trong mắt cô, hình như lại giống như đống rác bị người ta vứt bỏ.
Loại ánh mắt bình tĩnh này, khiến anh hơi tức giận.
Đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười, không nên mua những thứ này!
“Không phải, chỉ là…có chút bất ngờ, bị dọa mất rồi.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không biết phải hình dung tâm trạng lúc này ra Sao.
Là có chút vui vẻ, nhưng… càng nhiều hơn là không có chút gợn sóng nào.
Thứ cô muốn không phải những vật ngoài thân này, mà là một câu nói thật lòng của anh mà thôi.
Anh tặng cô đồ, cô sẽ mỉm cười tiếp nhận, cẩn thận giữ gìn. : Nếu anh không tặng, cô cũng sẽ không thất vọng, vì anh vốn dĩ là người như vậy.
Trong lòng không thể không so đo, nhưng… so với câu nói thật lòng đó, những thứ đồ ngoài thân này lại không có trọng lượng.
Cô nhìn thấy một bao đồ ăn vặt thật †o, phát hiện bên trong có kẹo ô mai mà mình thích, mắt sáng lên.
“Em thích cái này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!