Phó Minh Nam không làm phiền nữa, quay người rời đi.
Còn Phó Thiết Ảnh gõ cửa cả nửa ngày, bên trong không có động tĩnh gì, không kìm được nhíu mày.
Chẳng lẽ… xảy ra chuyện gì rồi.
Lòng anh trầm xuống, trực tiếp dùng lực đẩy cửa ra.
“Châu Vũ…”
Châu Vũ vừa tắm xong, quấn lên khăn tắm và khăn đầu từ nhà vệ sinh đi ra, thì thấy ở cửa đã đứng vài người.
Tuy cô không mặc quá lộ liễu, nhưng cũng hở vai lộ chân, bị người khác nhìn thấy, cô bị dọa không nhẹ, vội vàng nấp sau cửa nhà tắm.
“Mấy người… mấy người muốn làm gì?
Phó Thiết Ảnh thấy cô cả người không thương tổn gì, không kìm được thở ra một hơi.
Hơi này của anh còn chưa thở xong, bèn cảm nhận được ánh mắt tham lam của người giúp việc nam đăng sau.
Anh trực tiếp quay người, một đạp đá mạnh qua.
“Cút, người phụ nữ của tao là thứ mắt chó như mày có thể nhìn à?”
Người giúp việc ngã qục trên đất, vội vàng bò dậy rời khỏi.
Nhạc Tư rất biết ý, sớm đã cúi đầu thật thấp.
Anh ta vội vàng rời đi, cuối cùng trước cửa chỉ còn lại Phó Thiết Ảnh, còn có một đống đồ trên mặt đất, còn có cánh cửa đáng thương kêu kẽo kẹt.
Châu Vũ thấy những người khác đã rời đi, từ sau cửa bước ra, nói: “Anh định làm gì? Anh đập cửa làm gì? Định phá cửa phòng à?”
“Không phải…”
Phó Thiết Ảnh bối rối nắm lấy tóc, nói: “Anh gõ cửa rất lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, anh còn tưởng em…tưởng em…”
Châu Vũ nghe thấy câu này, trong lòng ấm áp.
Anh ấy đang lo cho mình.
“Không nói cái này nữa, em không sao thì tốt, qua đây nhìn xem.”
“Gái gì?”
Cô đi qua, Phó Thiết Ảnh một mực đưa hết đống đồ nhét vào tay cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!