Chương 1720
NIôI Tôi đánh tim gan tì phổi thận anh!
Heo àI Hứa Trúc Linh bị sặc đến mức một câu cũng không nói được, rất muốn rút dao gang dài bốn mươi mét của mình ra, trực tiếp đâm anh ta.
“Một người đàn ông không màng nguy hiểm tính mạng, xuất hiện trước mặt anh, đây chính là sự bất ngờ.”
“Đương nhiên, bất ngờ như vậy tôi rất cảm động, nhưng tôi không cần, cái tôi càng quan tâm hơn là sự an ủi của anh ấy.
“Nếu lần sau anh quay về, mua một bó hoa mà em ấy thích, hoặc là ở trên đường mua chút đồ ăn cho em ấy, một chiếc khăn choàng, đều được.”
“Con gái không đòi hỏi anh phải tặng thứ gì đắt tiền, chỉ hi vọng trong lòng các anh nhớ đến cô ấy. Nếu anh không làm gì cả, sao có thể khiến người ta tin rằng anh thích cô ấy?”
“Tôi…tôi thích cô ấy.”
Phó Thiết Ảnh ngập ngừng lặp lại câu này.
“Anh vân chưa hiểu à?”
Anh ta lựa chọn im lặng.
Có những lời, rốt cuộc là không muốn nói, hay là không dám nói.
“Vậy được, nếu lần này anh trở về, trên đường đừng lái xe, đi bộ nhiều một chút, lưu ý xem những đồ ven đường.”
‘Vì sao?”
“Cố Thành Trung không cho anh đáp án, tôi sẽ cho anh đáp án.”
“Thật sao?”
“Thật, tôi cho anh đáp án, anh cứ làm theo lời tôi.”
“Được.”
Phó Thiết Ảnh vội vàng muốn thử, anh cần một đáp án để khẳng định bản thân.
Ngày hôm sau, Phó Minh Nam muốn anh trở về ăn cơm, bảo anh ở lại một tối.
Cả một đường anh đều nhớ kĩ lời của Hứa Trúc Linh, không lái xe, phải đi bộ bốn mươi phút mới đến biệt thự.