Anh và tôi dáng vẻ giống nhau, tôi cũng không thể làm gì được. Đi ra bên ngoài, nói cho người khác biết anh là ai, đừng có giả danh của tôi lấy đó là cái cớ để lừa gạt, tôi không gánh nổi người đó đâu.”
Cố Thành Trung không chút khách khí nào mà nói, nói chuyện hoàn toàn không chừa cho anh ta một chút mặt mũi.
Nghe vậy toàn thân Phó Thiết Ảnh tức giận đến mức run rẩy, khuôn mặt lạnh đi.
Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, bầu không khi rất căng thẳng.
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, như thể……sắp nổ ra rồi.
Cố Thành Trung đã sẵn sàng đánh một trận với anh ta rồi, thật không ngờ Phó Thiết Ảnh lại tự động buông nắm đấm ra.
“Anh bị thương, tôi sẽ không đánh nhau với cậu, huống hồ tôi nợ cậu nhiều ân tình. Anh cứ chờ đó, những lời hôm nay của cậu tôi sẽ khiến cậu trả giá.”
“Được lắm, trông vậy mà còn biết nhượng bộ.”
Ánh mắt của Gố Thành Trung khen ngợi.
Phó Thiết Ảnh nhìn anh thật sâu, lập tức quay người rời đi.
Mà ngay lúc này, ở trên lầu hai Hứa Trúc Linh thò đầu ra.
Cô hoàn toàn không đi ra, cứ núp ở chỗ tối để quan sát, sợ Phó Thiết Ảnh sẽ động thủ.
Trái tim từ căng thẳng từ đầu đến cuối muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thấy Phó Thiết Ảnh rời đi cô lập tức nhảy xuống.
“Làm em sợ muốn chết, tốt quá anh không sao cả.”
Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy anh, không ngừng thở dài.
“Em không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn đi ngủ.”
“Em nào đâu có dám ngủ, làm em sợ chết đi được! Vừa mới nấy em tưởng anh ta sẽ động thủ, thật không ngờ anh ta lại có thể nhẫn nhịn.”
“Chuyện này anh cũng rất bất ngờ, anh ta có vẻ nhân đạo hơn nhiều rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!