Chương 1670
Cô một bên lo sợ bất an đợi kết quả, một bên trong lòng điên cuồng mắng Phó Minh Tước.
Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra, bên ngoài cũng sắp đến hoàng hôn rồi.
Bác sĩ cả đầu đầy mồ hôi, nói: “Bệnh nhân an toàn rồi, cô có thể đi vào thăm, anh ta đang đợi cô.”
“anh ấy vấn tỉnh táo sao?”
“Đúng vậy, bệnh nhân từ chối sử dụng thuốc gây mê, chúng tôi cũng bị dọa sợ luôn. Hiện bệnh nhân rất yếu, cô vào phòng xem đi.”
Từ chối sử dụng thuốc mê.
Nghe đến mấy chữ này, cô cảm thấy kinh ngạc.
Cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Thành Trung yếu ớt không thể tả nằm trên giường bệnh.
Cánh môi khô khốc không chứa bất kì tia máu nào.
Ánh mắt của anh cũng không còn sáng như vậy nữa, giờ phút này chỉ khép hờ đầy mệt mỏi.
Ngực của anh vẫn đang phập phồng lên xuống chứng tỏ anh còn sống.
Cô lập tức chạy đến trước giường, nhìn thấy trên người anh chỗ nào cũng được băng bó, có chỗ máu tươi thấm đỏ cả băng vải.
“Em đến rồi à?”
Tiếng anh ấy nhẹ nhàng có chút vô lực.
“Vì sao anh lại không tiêm thuốc mê, anh bị điên rồi sao?”
“Anh muốn phẫu thuật kết thúc có thể lập tức nhìn thấy em, vì vậy không tiêm nữa.”
“Anh lúc nào thấy em mà không được? Có cần phải nén đau đến vậy để lấy viên đạn ra không?”
Nói rồi nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Anh không tiêm thuốc mê đó chỉ là vì muốn khi kết thúc phẫu thuật có thể nhìn thấy cô.
Tên ngốc này!
“Đáng chứ.”
Hai từ này lực vang lên vô cùng khác thường.
Trái tim cô run rẩy, trong lòng gợn lên vô số đợt sóng.
Cô nói không nên lời, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Anh muốn nâng tay lên giúp cô lau nước mắt nhưng toàn thân vô lực.