Nghe Kỷ Nguyệt Trâm nói, kiếp trước bọn họ cũng không được ở bên nhau, đời này cũng coi như là không đau khổ mà chết.
Vậy kiếp sau đi, nhưng cầu nguyện bản thân sẽ sớm ngày gặp lại, tránh cho cô ấy sợ hãi, tránh cho cô ấy sóng gió Phát súng cuối cùng, vang vọng ở bên tai.
Cố Thành Trung không cảm thấy đau đớn, không nhịn được nhíu mày mở mắt.
Phát súng cuối cùng dĩ nhiên lại bắn lên trên trân nhà, lỗ hổng đen ngòm đang bốc hơi.
Tình hình này là sao vậy?
Chính vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của Hứa Trúc Linh.
“Cố Thành Trung!”
Cô ấy đi ra từ phòng giám sát, một đường chạy như điên xuống dưới, sau đó nhào vào trong lòng anh ấy.
Vậy mà câu đầu tiên anh nói lại “Anh bẩn lắm, toàn là máu, sẽ làm bẩn quần áo của em……….. quần áo em đang mặc rất đẹp………..
Khóe miệng của anh giương lên một nụ cười ấm áp, nhìn cô ấy bình yên vô sự, cả trái tịm đều trở nên ấm áp, giống như không còn cảm nhận được đau khổ nữa.
Anh cố sức lau tay, nhưng trên người không có chỗ nào là sạch cả, cuối cùng chỉ có thể thả tay xuống bên lưng.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, cả trái tim đều như tan chảy.
Đã là lúc nào rồi, còn quan tâm đến quân áo của cô?
“Cố Thành Trung.”
Cô không để ý tới, sít sao ôm anh vào trong lòng, nước mắt giàn giụua.
“Đừng khóc……anh không còn sức để giúp em lau nước mắt đâu.”
Anh yếu ớt nói.
“Diên, tôi cầu xin anh, tìm bác sĩ có được hay không, anh ấy mất máu nhiều quá sẽ chết đó!”
Cô ôm chặt anh, hai mắt đẫm lệ nhìn Diên, quỳ trên mặt đất.
Diên sâu sắc nhìn cô, vây vẫy tay, bác sĩ đợi sẵn lập tức đi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!