“Doanh nghiệp gia đình sao? Doanh nghiệp gia đình cũng tốt. Xem ra cậu của cậu cũng không phải người thường nhỉ? Cậu Ảnh, uống trà đi, trời lạnh uống hớp trà nóng cho ấm người.”
“Đình, rót trà cho chú Ảnh đi con!”
Mẹ Châu nói.
Châu Vũ vừa nghe đến hai chữ “chú Ảnh” mà da đầu đã không kìm được mà †ê rần lên.
Sau đó lại nhìn sang khuôn mặt của Phó Thiết Ảnh lúc này đã đen như đáy nồi.
Cô ấy cẩn thận rót trà vào cốc trong lòng chỉ sợ anh ta sẽ tức giận đưa tay hất đổ ấm trà.
Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí áp bức trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ, lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.
Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Phó Thiết Ảnh, chỉ sợ anh ta sẽ có hành động gì đó khác thường.
“À thì… uống trà…”
Châu Vũ nhẹ nhàng nói.
Phó Thiết Ảnh nhận lấy cốc trà, uống cạn rồi nói: “Cháu vừa nhớ ra cháu còn một chút việc phải xử lý.”
“Thật sao?”
Bố Châu vô cùng vui mừng, nói: “Vậy để tôi tiên cậu?”
“Không cần đâu, để Châu Vũ tiễn cháu là được rồi.”
“Gái này… Bố Châu Vũ từ chối nhưng lại bị Châu Vũ ngắt lời.
“Bố để con tiễn anh ta”
Nói rồi liền đẩy Phó Thiết Ảnh đi ra cửa.
Mãi cho đến khi cách nhà họ Chu một đoạn xa thì Châu Vũ mới thở phào một hơi, quay sang nhìn sắc mặt anh ta đã tái xanh đi, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút áy náy.
“Em đã nói là anh đừng đến rồi, anh xem, bây giờ mọi người ngại ngùng biết bao.”
“Tôi không thích nhãn nhịn.”
“Gì cơ?”
Châu Vũ ngơ ngác nhìn anh ta, cô ấy không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì.
Phó Thiết Ảnh đưa mắt nhìn cô ấy, ánh mắt hiện lên tia khác thường.