Chương 1615
Cuối cùng, anh ta chỉ mím môi không nói lời nào, bởi vì … cổ họng anh ta đau như bị xé rách, đau đến nóng rát, căn bản không thốt ra được lời nào.
Châu Vũ đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời của anh ta, trái tim như rơi vào trong hầm băng lạnh buốt.
Cô ấy run rẩy thu tay lại, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta nữa.
Sợ nhìn thấy sự tàn nhãn trong đáy mắt anh ta, sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng của chính mình trong đôi mắt anh ta.
Chính vào giây phút cô lui người ta, người đàn ông đột nhiên bắt lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi môi nóng rẫy đè ép xuống, không cho cô ấy bất cứ cơ hội phản kháng nào, bá đạo chiếm giữ.
Cô vốn định vùng vãy chống lại, nhưng nghĩ thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, có thể tùy hứng được mấy lần?
Dứt khoát, tiếp tục tùy hứng đi!
Châu Vũ mệt mỏi, lại thêm tác dụng của thuốc, đầu váng mắt hoa quay cuồng, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ta.
Mãi hơn mười giờ ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy định đi ngắm cảnh, nhưng rõ ràng cảm thấy thân thể của mình yếu ớt mệt mỏi, ý thức hỗn loạn, không nhấc xốc tinh thần lên được.
Cứ tưởng phải vài ngày nữa mới phát tác, không ngờ lại xảy đến nhanh như vậy.
“Hôm nay không đi chơi à?”
Cô ấy luôn ồn ào, từ bao giờ lại trâm lặng ngoan ngoãn như thế này.
Châu Vũ ép mình vực dậy tinh thần: “Không đi chơi nữa, chạy bên ngoài mấy ngày liên tục, mệt quá rồi, hôm nay…hôm nay chúng ta nặn người tuyết đi.”
“Nặn người tuyết?”
Hắc Ảnh nhíu chặt chân mày.
“Đừng nói cái này mà anh cũng chưa từng chơi chứ? Rốt cuộc anh có tuổi thơ không vậy.”