Chương 1000
Bây giờ mới bắt đầu vào mùa xuân, thời tiết vẫn còn lạnh nhưng mấy bông hoa đó thì lại tranh nhau đua nở.
Một bên thì hoa vươn cao, bung tỏa rực rỡ nhưng bên kia thì hoa đã ủ rũ và rụng cánh.
Người làm vườn lần lượt dời đi từng chậu rồi thay vào bằng mấy chậu hoa tươi mới được đem ra từ nhà kính.
Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc, không ngờ để giữ gìn số hoa hồng trong khu vườn này lại cần nhân viên làm vườn giám sát hai bốn trên hai bốn.
Khi hoa hơi cứng và héo thì lập tức được đem đi và thay vào đó bằng một chậu hoa mới.
Một vườn hoa lớn như thế, ít nhất cũng phải đến hơn một ngàn chậu.
Cứ thế tính ra, cô thật không dám tin phải cần đến bao nhiêu nhà kính.
Bao nhiêu năm qua ngày nào cũng như ngày nấy, cứ giữ nguyên như thế, có thể thấy Phó Minh Nam yêu si mê đến chừng nào, cũng đủ đến mức biến thái.
Chỉ vì Úy Như thích hoa mà ông ta đã bất chấp sự thay đổi sinh trưởng của cây qua bốn mùa, cố níu giữ lại vẻ đẹp của nó.
Vậy ông ta thích Úy Như chẳng phải sẽ muốn nhốt chặt bà ở bên cạnh mình, không cho bà rời khỏi dù chỉ là một khắc sao?
Hứa Trúc Linh nghĩ kỹ thì thấy vô cùng đáng sợ, lông khắp người đều như dựng đứng cả lên.
Cố Thành Trung nheo mắt, quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình.
Cuối cùng, ánh mắt của anh đã dừng lại ở một chỗ.
Một bác sĩ nữ đẩy xe lăn bước ra.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn chính là mẹ của anh.
Chỉ là người mẹ trong ký ức của anh thích mặc váy dài, mang giày cao gót mũi nhọn, trang điểm nhẹ nhàng.
Bà nho nhã xinh đẹp, rất có học thức, trước giờ không hề so sánh với các bà chủ giàu có khác, đối mặt với những lời đàm tiếu của người khác cũng có thể mỉm cười cho qua.
Một người phụ nữ nho nhã như thế giờ đây lại mang cặp mắt trống rỗng, cũng không biết là đang nhìn thứ gì.
Sau khi xe lăn được đẩy đến trước mặt anh thì bà mới có chút phản ứng nhỏ.
Dường như lúc đó bà mới phát hiện ra phía trước có một người đang đứng, chặn đường đi của mình nên mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Quế Anh, Quế Anh…”
Quế Anh là bác sĩ của bà, mẹ của cô ta chăm sóc cho bà, sau đó cô †a học dược rồi cũng theo mẹ chăm sóc bà luôn.
Người Úy Như gặp nhiều nhất không phải Phó Minh Nam mà là cô ta.
Tạ Quế Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của bà, bảo bà thả lỏng.
Sau đó, cô ta chỉ vào Cố Thành Trung đang đứng trước mặt và nói: “Bà chủ, bà nhìn anh ta”
“Cậu ta.”
Úy Như ấm ứ nhìn về phía anh, ánh mắt mơ hồ như thể đang nhìn một người xa lạ.
“Mẹ, con là Thành Trung, Cố Thành Trung… Mẹ còn nhớ không?”
“Thành Trung? Thành Trung là ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!