Chương 867
Sau khi tiễn Từ Tinh Như đi, Tô Lạc Ly tìm Vương Vĩ.
“Quản gia Vương, tôi nghe nói Khanh Mộ giam Lục Uy Nhiên ở đây, có thể đưa tôi đi gặp cô ta không?”
“Cái này… mợ chủ, mợ gặp cô ta làm gì? Đúng là cô ta bị nhốt ở đây, lúc đầu là nhốt ở tầng hầm nhưng sau đó cậu chủ sợ làm ồn đến mợ nên đưa cô ta đến căn nhà bên ngoài rồi, mợ vẫn đừng nên đi thì hơn.”
“Quản gia Vương, ông sợ Khanh Mộ trách tội à? Không sao đâu, vệ sĩ nhiều như vậy, tôi cách cô ta xa một chút là được rồi.”
“Vậy… được rồi.” Vương Vĩ vẫn đồng ý.
Lúc Tô Lạc Ly thấy Lục Uy Nhiên thì cô sắp nhận không ra cô ta rồi.
Vẻ mặt Lục Uy Nhiên hờ hững, bị nhốt ở nơi tối tăm, trên người đầy vết sẹo, thậm chí tinh thần cô ta còn hơi ngẩn ngơ.
“Mợ chủ, mợ lui lại đi, dừng để cô ta làm mợ bị thương!”
“Ông cảm thấy cô ta thế này có thể làm tôi bị thương được sao?”
Mái tóc rối bù của Lục Uy Nhiên xõa xuống, gần như che đi cả khuôn mặt, Tô Lạc Ly khó mà liên tưởng được người phụ nữ trước mắt này chính là người phụ nữ giỏi giang buộc tóc đuôi ngựa trước đó.
Nhớ lúc đó cô ta dẫn cô lên núi uy phong biết bao.
“Mợ chủ? Tô Lạc Ly?” Lục Uy Nhiên như cảm nhận được gì đó, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, gạt tóc trên mặt mình ra.
“Thật sự là mợ, cuối cùng mợ cũng đến rồi!” Lục Uy Nhiên bò đến trước mặt Tô Lạc Ly, mấy vệ sĩ nhấc chân đá cô ta ra.
“Cô đang đợi tôi?”
Lục Uy Nhiên ôm ngực ho dữ dội.
“Mợ chủ, cầu xin mợ tha cho tôi, tôi thật sự bị người ta sai khiến!”
Lục Uy Nhiên lập tức dập đầu, cô ta đập mạnh đầu xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa, có gì thì nói đi.”
Vệ sĩ lập tức mang ghế cho Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly ngồi xuống.
Lục Uy Nhiên quỳ trên đất: “Tôi thật sự bị người ta sai khiến, xin mợ hãy tin tôi được không?”