Chương 462
Chu Lễ Thành lẳng lặng cúi đầu xuống.
Mãi một lúc sau ông ta mới ngẩng đầu lên.
“Chuyện này khó nói lắm. Hiệu quả của lần truyền máu này không tốt bằng lần trước. Không dám giấu anh, nếu như anh không truyền máu thì cậu ấy đã chết rồi. Sau khi phát bệnh, chúng tôi phải dùng các loại thuốc và máy móc thì mới duy trì được sự sống. Có thể nói là trái tim của cậu ấy đã ngừng hoạt động rồi, hay nói cách khác thì bây giờ Tô Kiêm Mặc đã chết rồi.”
Ôn Khanh Mộ khẽ day phần trán giữa hai lông mày.
Nếu như Tô Kiêm Mặc chết thì Tô Lạc Ly sẽ đau lòng muốn chết mất.
“Không được, cậu ấy không thể chết được.”
“Sếp Ôn, thật ra, tôi thấy anh nên nói thẳng với mợ chủ càng sớm càng tốt, anh cũng không thể truyền máu cho Tô Kiêm Mặc mãi được. Bây giờ giữ tính mạng của cậu ấy lại như vậy, chẳng khác nào là đang cho mợ chủ và Tô Kiêm Mặc dùng thuốc phiện cả.
Biểu cảm của Chu Lễ Thành rất nghiêm túc.
“Gì cơ?”
“Anh nghĩ lại xem. Anh đang liên tục trao niềm hy vọng cho họ, nhưng hy vọng càng nhiều thì nỗi thất vọng sẽ càng lớn, giống như nghiện vậy. Nhất là mợ chủ, cô ấy đang cảm thấy Tô Kiêm Mặc sẽ không chết, nhưng nếu có một ngày cậu ấy qua đời thì cô ấy sẽ đau lòng hơn rất nhiều.”
“. . .”
“Nếu như anh không truyền máu, họ không có hy vọng thì đợi đến ngày Tô Kiêm Mặc chết thật rồi thì họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bây giờ không còn như trước nữa…”
“Nhưng mà sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn cậu ấy chết chứ?”
Ôn Khanh Mộ ôm lấy đầu, cảm thấy rất bối rối.
“Anh hãy chấp nhận sự thật đi. Bác sĩ chúng tôi ai cũng tin vào số phận cả.”
Chu Lễ Thành vỗ vai Ôn Khanh Mộ.
“Bây giờ cơ thể anh đang có phản ứng mạnh như vậy, nếu anh còn cho máu lần nữa thì có lẽ sẽ không sống nổi nữa đâu.”
Chu Lễ Thành biết Ôn Khanh Mộ là một người lương thiện, nếu như ông ta không nói quá lên thì Ôn Khanh Mộ sẽ không chịu dừng lại.
“Được rồi, tôi đã hiểu.” Ôn Khanh Mộ bất đắc dĩ trả lời.
Chu Lễ Thành lấy ra bốn túi máu đưa cho Ôn Khanh Mộ.
“Tôi biết, những túi máu đã được ướp lạnh này không có tác dụng gì nhiều đối với anh, nhưng có thì vẫn tốt hơn là không chứ? Nếu như anh cần thì cứ gặp tôi mà lấy.”
Ôn Khanh Mộ không hề do dự mà uống cạn sạch bốn túi máu.
Cơ thể anh đã khỏe hơn trước được đôi chút.