Chương 338
“Đối với Vua sói trắng mà nói, một món ăn tươi ngon như vậy là một sự hấp dẫn, trong lúc nó chuẩn bị há miệng thưởng thức, ăn no một bữa thì đứa trẻ này lại cười với nó. Động vật hoang dã cũng có linh tính, lúc đó Vua sói trắng vừa mới sinh con xong, là một Vua sói trắng tràn đầy tình mẫu tử.”
“Có lẽ vì tình mẫu tử của nó trỗi dậy, nó đã mang đứa bé này về hang ổ và đặt đứa bé này cạnh con của mình, cho đến khi đứa trẻ được sáu tuổi.”
Tô Lạc Ly đột nhiên bị câu chuyện của Giản Ngọc thu hút.
“Vậy đứa trẻ đó thì sao?”
Giản Ngọc không để ý đến lời Tô Lạc Ly nói mà tiếp tục kể chuyện.
“Bởi vì đứa trẻ này lớn lên cùng sói, cho dù đến sáu tuổi vẫn không biết nói nhưng lại học tiếng kêu của sói. Do nó sống trong rừng rậm phải tránh né rất nhiều con thú hoang nên luyện ra được tốc độ rất nhanh, sức lực mạnh mẽ và hàm răng rất sắc bén, thậm chí có thể đứng đầu một vùng.”
“Đột nhiên có một ngày, một đám người trộm mộ tới khu rừng rậm. Chúng phát hiện ra trong đó có một ngôi mộ lớn và vô tình tìm thấy đứa trẻ này, biết bản lĩnh của nó cực tốt mới lừa nó vào thăm dò ngôi mộ giúp mình. Dù sao các ngôi mộ lớn đều bố trí rất nhiều cơ quan.”
“Vậy chẳng phải đứa trẻ rất thảm à?” Tô Lạc Ly hỏi.
Đứa trẻ này quá đáng thương.
“Chúng dạy đứa trẻ này nói chuyện, cho ăn thức ăn của con người, sau đó còn lợi dụng nó. Con sói già không thấy con của mình nên cố tìm kiếm, sau đó dẫn theo đàn sói tìm được đến nó, cũng ăn sạch đám trộm mộ này.”
Tô Lạc Ly nghe kể tới đây thì sợ hãi.
“Đứa trẻ này lại quay về với đàn sói nhưng thời gian chung sống với đám trộm mộ làm nó cảm thấy mình cũng có đồng loại của mình chứ không thuộc về đàn sói nữa.”
“Cho nên đứa trẻ rời khỏi đó ạ?”
“Đúng vậy, con sói già đầu đàn thấy đứa trẻ suốt ngày không vui nên dẫn nó ra khỏi rừng rậm. Cánh rừng rậm này rất lớn, nếu con sói già không dẫn đi thì chắc hẳn nó có chạy cả đời cũng không thể thoát khỏi đó. Sau khi nó ra khỏi rừng rậm lại không gặp được con người. Nó đã đi rất xa cho đến khi ngất xỉu.”
“Chuyện còn nữa không ạ?”
Tô Lạc Ly rất muốn biết kết cục của đứa trẻ này.
“Lúc đứa trẻ này tỉnh lại thì phát hiện ra mình được một doanh nhân cứu. Ông ta sai người dạy nó viết chữ, nói chuyện và dạy cách làm một con người thế nào.”
Tô Lạc Ly mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy kết cục này vẫn rất tốt.”
Giản Ngọc xoay đầu nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt đầy thâm ý.
“Cục cưng à, lẽ nào em không tò mò xem đứa trẻ kia ở đâu à?”
Tô Lạc Ly đột nhiên nhận ra.
“Chẳng phải anh nói đây là chuyện xưa à? Trên thế giới này làm gì có người vật việc thật như vậy? Đứa trẻ được sói nuôi lớn…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!