Chương 220 ( Tổng tài bá đạo thật trẻ con)
Tô Lạc Ly sợ hãi nhìn Ôn Khanh Mộ, người đàn ông này lại cởi thắt lưng! Lẽ nào là…
Lần trước khi cãi nhau, Ôn Khanh Mộ ngang ngược vô lý đòi hỏi cô, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi! Loại đau đớn đau thấu tâm gan kia, còn đau hơn lần đầu tiên của cô.
Đêm đó giống như một cơn ác mộng! Phản ứng đầu tiên của Tô Lạc Ly là muốn chạy, chạy được cũng phải chạy, không chạy được cũng phải chạy.
Cô nhanh chóng đứng lên, chạy về phía cửa, Ôn Khanh Mộ duỗi tay, trực tiếp kéo cô quay lại, đẩy ngã lên giường.
“Chạy cái gì? Muốn bỏ trốn cùng tên đàn ông kia sao? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng!” Ôn Khanh Mộ cầm thắt lưng trong tay, anh không cởi quần.
Khi Tô Lạc Ly chuẩn bị ngồi dậy, liền thấy Ôn Khanh Mộ giơ cao thắt lưng lên, lúc này cô biết rằng, không phải Ôn Khanh Mộ muốn ngủ với cô, mà là muốn đánh cô! Tô Lạc Ly nhanh chóng xoay người, ôm lấy đầu mình! “A..”
Cô kêu lên đau đớn.
Nghe thấy tiếng kêu đau này, lân thứ hai xuống tay, rõ ràng Ôn Khanh Mộ nhẹ hơn một chút.
“A…
Lại một tiếng kêu thảm thiết.
“Tôi nói cho cô biết! Tô Lạc Ly! Cô sống là người của tôi, chết là ma nhà tôi! Cả đời này, muốn chạy trốn cùng tên đàn ông khác, nằm mơ đi! Ôn Khanh Mộ đỏ mắt, anh nói rồi lại đánh mạnh lên mông Tô Lạc Ly! A Lại giơ cao tay lên một lần nữa, lồng ngực phập phồng.
Đột nhiên hai tay nắm lấy thắt lưng, ra sức kéo, vậy mà lại kéo đứt! Ôn Khanh Mộ tức giận, ném thắt lưng xuống đất.
Tô Lạc Ly luôn ôm đầu, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau đớn bỏng rát từ mông truyên tới.
Đau đến mức nước mắt cô trào ra! Khoảnh khắc này, cô nhớ tới lúc nhỏ, khi bị Vương Văn Hương đánh.
Vì sao từ nhỏ đến lớn, cô đều không thay đổi được số phận này? Ôn Khanh Mộ nhìn dáng vẻ cuộn tròn người trên giường của Tô Lạc Ly, hơi không nhẫn tâm.
Anh lo lắng không khống chế được mình, vì thế quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ.
Dì Phương và Lê Hoa đều không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tô Lạc Ly, cùng với tiếng gầm thét của Ôn Khanh Mộ.
Lê Hoa cực kỳ sợ Ôn Khanh Mộ, cô nhìn thấy Ôn Khanh Mộ cáu giận như thế, lập tức trốn vào trong phòng mình.
Suy cho cùng dì Phương cũng đã lớn tuổi, dù sao Ôn Khanh Mộ cũng là tuổi con tuổi cháu, có thế nào anh cũng không thể đánh bà chứ? Hơn nữa, hôm nay bà còn có nhiệm vụ trên người.
Nhớ tới khi Tô Lạc Ly đưa bức thư cho mình, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí kia.
Nói không chừng bức thư kia có thể triệt để thay đổi tình hình của hai người này.
Dì Phương lấy hết dũng cảm, đi ra.
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ vẫn cực kỳ khó coi.
Anh liếc nhìn dì Phương.
“Biết điều thì tránh xa tôi một chút!” Dì Phương lập tức dừng chân lại.
Rốt cuộc có nên đưa bức thư cho anh không? “Lời tôi nói, di không nghe thấy sao? Cút xa một chút!” Ôn Khanh Mộ lại gầm lên! Mặc dù lúc này anh cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng anh thật sự rất ghét có người xuất hiện trước mặt mình lúc này!
Dì Phương hít sâu một hơi.
“Ông, ông chủ, khi phu nhân ra ngoài, có giao cho tôi một bức thư, nói là tối nay nếu mà cậu về nhà, thì tôi đưa cho cậu.”
Dì Phương vẫn quyết định nói cho Ôn Khanh Mộ, dù sao, rất ít khi Tô Lạc Ly có chuyện nhờ bà.
“Cái gì?”
Đang tức giận, Ôn Khanh Mộ không hề có kiên nhẫn nghe dì Phương nói chuyện.
Dì Phương trực tiếp lấy bức thư ra.
“Đây là thư mà phu nhân bảo tôi đưa cho cậu”
Đó là một bức thư màu lam, hình như bên trên còn in hình hoa, rất nghệ thuật.
Ôn Khanh Mộ tiến lên hai bước, gần như là giằng lấy bức thư từ trong tay dì Phương.
Dì Phương thấy Ôn Khanh Mộ đã lấy thư, liền lập tức xoay người rời đi.
Ôn Khanh Mộ không thể đợi được mà mở thư ra, khi nhìn thấy dòng chữ bên trong, liền ngây ngốc.
“Ôn Khanh Mộ, tôi yêu anh rồi”
Nét chữ xinh đẹp, lại thêm mùi thơm nhàn nhạt trên trang giấy, cứ như thế mà lọt vào mắt anh.
Viết bức thư này, Tô Lạc Ly đã nghĩ rất lâu, cô viết rồi lại bỏ, bỏ rồi lại viết, cuối cùng vẫn quyết định viết đơn giản một chút.
Cô thật sự đã yêu anh, chỉ ngắn gọn mà đủ ý như thế, không có lời nào thừa thãi.
Ôn Khanh Mộ cầm bức thư kia, cảm thấy cả người cứng đờ, ngây người đứng tại chỗ.
Cô nói cô đã yêu anh?
Anh không dám tin tưởng, dụi mắt mình, lại nhìn bức thư lần nữa, chữ không hề thay đổi.
Anh lại ngẩng đầu nhìn lên cửa phòng ngủ.
Người phụ nữ này nói cô đã yêu anh?
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng đi tới cửa phòng của dì Phương, gõ mạnh cửa.
Dì Phương mở cửa liền nhìn thấy Ôn Khanh Mộ mặt mày ngơ ngác.
“Ông chủ…”
“Những thứ này thật sự là Tô Lạc Ly đưa cho dì sao?”
Dì Phương gật đầu.
“Phu nhân đưa cho tôi trước khi đến lễ trao giải, nói là tối nay khi cậu về thì đưa cho cậu”
“Cô ấy còn nói gì nữa không?”
Dì Phương lắc đầu, bà không hề biết trong thư viết gì.
“Mấy ngày nay ở nhà phu nhân làm những gì “Xem tỉ vi, đi ngủ, thỉnh thoảng mở lò nướng bánh, phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng đọc sách thì phải.”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, đi nhanh lên tầng, mở cửa thư phòng.
Trong thùng rác trong thư phòng, đầy ụ toàn là giấy!
Đống giấy này y hệt như bức thư mà anh cầm trong tay!
Mấy ngày nay Tô Lạc Ly đều chuẩn bị thư †ỏ tình, cô không muốn để Lê Hoa thấy, vì thế dặn dò Lê Hoa mấy ngày nay không cần thu dọn.
Vốn Tô Lạc Ly định chờ mình viết xong thư rồi dọn hết đống giấy trong thư phòng, nhưng bản thân cô lại quên mất.
Ôn Khanh Mộ lập tức đi tới, ngồi xổm xuống, nhặt giấy ra khỏi thùng rác.
Lúc này cái gì mà bệnh sạch sẽ, toàn bộ đều quên hết!
“Ôn Khanh Mộ, bức thư này tôi đã nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói cho anh biết suy.
nghĩ của tôi, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi, tin là anh cũng hiểu vài điều, nhưng những gì anh biết, chỉ là một phần nghìn mà thôi, trước giờ chưa từng có người nào.
đối xử tốt với tôi như anh…”
“Ôn Khanh Mộ, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, hình như tôi đã thích anh… Khi anh tỏ tình với tôi, tôi hoàn toàn ngây ngốc, vì tôi cho rằng căn bản anh không thể yêu tôi…”
“Ôn Khanh Mộ, tôi luôn trốn tránh tình cảm của mình, nhưng lúc này tôi quyết định dũng cảm một lần, nói cho anh những lời từ đáy lòng mình…”
Tô Lạc Ly thật sự nghĩ ra vô số cách viết thư, nhưng không có cách nào khiến cô hài lòng.