Chương 198
Mặc dù bức ảnh này cũng rất lâu đời rồi, nhưng vì là ảnh chụp hai người, chị của Hoắc Vũ Long, ôm ông vào lòng, cách ống kính khá gần, vì thế, cũng coi như khá rõ ràng.
Khi bức ảnh này lọt vào tầm mắt Giản Ngọc, anh triệt để ngây người “Đây không phải…”
Hoắc Vũ Long nhìn Giản Ngọc: “Sao thế, Ngọc? Con từng gặp?”
Khuôn mặt kia rõ fäng là rất giống, Tô Lạc Ly!
Giản Ngọc gật đầu: “Con có một người bạn, nhìn rất giống với bác trong tấm ảnh này”
Hoäc Vũ Long lập tức cháy lên hy vọng!
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay hai mươi hai tuổi”
Hoắc Vũ Long liền giống như bóng hết hơi, chút hy vọng vừa cháy lên liền vụt tắt.
“Khả năng không cao…”
“Sao ạ?”
“Mặc dù năm đó ta còn nhỏ, nhưng vì tình cảm rất tốt với chị, vì thế, khi bố mẹ nói chuyện, ta thường nghe trộm, lúc đó chị ấy cố chấp muốn bỏ trốn, là vì đã mang thai, nếu đứa nhỏ kia của chị ấy được sinh ra, chắc là cũng gần ba mươi tuổi rồi”
Mặc dù Hoắc Vũ Long hiểu rõ, có lẽ chị của ông có thể sinh thêm đứa nữa, thế nhưng, cũng biết là từ nhỏ, sức: khỏe của chị ông – Hoắc Vũ Nhu đã không tốt, năm đó bác sĩ kết luận là có khả năng Hoắc Vũ Nhu rất khó sinh con.
Nếu cô gái kia chỉ có hai mươi hai tuổi, vậy cũng có nghĩa là hai mươi hai năm trước chị đã sinh nó, chuyện này sao có thể chứ?
Nói đến đây, Giản Ngọc cũng bắt đầu nghỉ ngờ, trước giờ anh chưa từng nghe Tô Lạc Ly nói còn có anh trai hay chị gái.
“Vâng, thì ra là như thế”
“Từ nhỏ sức khỏe của chị ta đã không tốt, từ nhỏ đã uống thuốc mà lớn lên, về sau bố mẹ cho chị ấy đi học nhảy cổ động, rèn luyện nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn một chút.”
Nhảy cổ động?
Lòng Giản Ngọc thịch một tiếng, trước kia Tô Lạc Ly cũng nhảy cổ động, vì sao lại trùng hợp như vậy?
Thế nhưng, anh không nói ra, dù sao chuyện này cũng không có gì chắc chắn, nhỡ nào lại khiến Hoắc Vũ Long thất vọng thì không tốt.
Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ, mong là mẹ của Tô Lạc Ly không phải là Hoắc Vũ Nhu, bằng không, chị em bọn họ cũng không thể gặp lại nhau nữa.
Vì Giản Ngọc biết, mẹ của Tô Lạc Ly đã qua đời nhiều năm rồi.
Hoắc Vũ Long võ vai Giản Ngọc.
“Ngọc, trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau không ít, cũng không có gì kỳ lạ”
“Cũng phải”
Hoắc Vũ Long đưa bức ảnh cho Giản Ngọc.
“Bức ảnh này con cầm đi, đến thành phố Z thì tìm giúp †a, không tìm được thì thôi, dù sao đã qua nhiều năm như này rồi, nếu chị ấy muốn về, có lẽ đã sớm về rồi”
Giản Ngọc gật đầu.
“Bố nuôi, bố đi ngủ trước đi, con ở trong thư phòng xem mấy tấm ảnh này một lúc.”
Hoäc Vũ Long cũng không từ chối, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký.
“Quyển nhật ký này là do chị ta để lại lúc trước, ta luôn lén lút giấu đi, thế nhưng, thật sự ta không tìm được thứ gì có giá trị ở trong này, con thông minh, tư duy tốt, nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó.”
“Vâng”
“Vậy con từ từ xem đi, ta về phòng đây Hoắc Vũ Long nói xong liền rời khỏi thư phòng.
Giản Ngọc ngồi trên ghế, lại lấy những bức ảnh kia xem thêm một lần.
Người phụ nữ này, nói là giống Tô Lạc Ly thì cũng giống, nói không giống, thì cũng không giống.
Trên mặt người phụ nữ này toàn là vẻ dịu dàng, hiền lành, nhưng Tô Lạc Ly lại là một trạng thái hoàn toàn khác, quật cường, mang theo vẻ không chịu khuất phục, trên mặt có thêm vẻ cứng rắn.
Khí chất hoàn toàn khác.
Nhưng so sánh kỹ lông mày, mắt, mũi, miệng, chỉ nhìn từng bộ phận, thì lại rất giống.
Giản Ngọc mở cuốn nhật ký, phần lớn bên trong là một vài ghi chép thu chi, quả thật không có giá trị tham khảo gì.
Anh đứng lên, chuẩn bị tìm kiếm vài thứ có giá trị trong thư phòng lần nữa.
Nơi sâu nhất trong giá sách, anh phát hiện một cuốn sách cũ đến mức giấy đã chuyển sang màu vàng.
“Cổ văn mật tông”.
Giản Ngọc mừng rỡ lấy cuốn sách này ra, nhớ là anh từng thấy cuốn sách này trên mạng, trong cuốn sách này ghi chép rất nhiều các câu chuyện kỳ lạ hiếm thấy xuất hiện vào thời cổ xưa.
Anh lập tức cẩn thận lấy cuốn sách này xuống, đặt lên bàn, mở ra xem.
Trong những ngày dưỡng bệnh ở nhà họ Hoắc, luôn có một vấn đề luôn quấy nhiễu anh, đó chính là Ôn Khanh Mộ.
Anh thấy rõ ràng con dao găm kia cắt lên cánh tay Ôn Khanh Mộ, chảy ra một chất lỏng màu lam!
Khi anh lật đến giữa cuốn sách, cuối cùng anh cũng tìm được đáp án mà anh tìm kiếm đã lâu.
Khách sạn Trở về từ hoạt động chúc mừng kỷ niệm ngày thành lập đá quý Hoắc thị, trong lòng Tô Lạc Ly cũng cực kỳ không thoải mái, đang yên đang lành bị người ta nhục mạ một trận, cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài.
Đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
‘Vừa về đến khách sạn, Mục Nhiễm Tranh liền gọi tới.
“Lạc Ly, hôm nay tôi ở thành phố S, thế nào? Hẹn nhau không?”
“Nửa đêm rồi, hẹn cái gì mà hẹn?”
“Nửa đêm mới hẹn chứ! Ban ngày mà hẹn, tôi lại không vui đâu, có phải cụ già ngài sợ đám chó săn phát hiện rồi bùng nổ tin đồn của hai chúng ta không? Mau ra đây, Tìm cô có chuyện”
“Được rồi.”
Mặc dù không có hứng thú, nhưng ra ngoài đi dạo cũng không Tồi.
Hai người hẹn xong thời gian địa điểm, Tô Lạc Ly liền ra ngoài.
Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly hẹn ở một quán ăn, khi Tô Lạc Ly đến, Mục Nhiễm Tranh đã gọi cả một bàn đồ ăn đêm, trong đó nhiều nhất chính là tôm hùm đất cay.
“Tôi nói cho cô biết, tôm hùm đất cay ở quán này là ngon nhất! Cô không ăn thì sẽ hối hận cả đời!”
Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh liền bắt đầu ăn đã đời.
Tô Lạc Ly thích ăn cay, Mục Nhiễm Tranh cũng thích ăn cay, hai người cực kỳ ăn ý về ăn uống.
Ở bên chỗ Hoắc thị, Tô Lạc Ly vẫn chưa ăn no, vì thế ăn uống thả ga cùng Mục Nhiễm Tranh.
Hai người ăn uống no nê.
Mục Nhiễm Tranh ợ một cái, vỗ vào bụng mình.
“Thế nào, anh đây không lừa cô chứ?”
Tô Lạc Ly gật đầu: “Cũng ngon.”
“Nhưng so với nước sốt cô làm vẫn còn kém hơn một chút”
“Người ta là thương hiệu lâu năm, tôi đều là làm linh tinh, sao có thể so sánh chứ?”
Tô Lạc Ly lấy giấy ăn lau miệng.
“Không phải anh nói tìm tôi có việc sao? Lẽ nào anh gọi tôi đến chính là để ăn tôm hùm đất với anh sao?”
“Ăn tôm hùm đất là việc thứ nhất, còn có việc thứ hai nữa”
Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh lau tay, lấy từ trong túi ra một quyển sổ, đưa cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhận lấy quyển sổ, suýt chút nữa thì mù mắt!
Đây là quyển sổ như nào chứ?
Cả quyển hồng đậm, bên trên còn dán miếng dán cực kỳ trẻ con, cả quyển sổ mang đến cho người khác cảm giác sáng lấp lánh!
“Hiện giờ anh càng ngày càng mặn!”