“Ha ha ha…” Tô Lạc Ly thực sự không muốn nói thêm với anh nữa, gần đây người đàn ông này luôn kiêu ngạo như vậy.
Mặc dù Tam Tam không nói gì, nhưng có vẻ như cậu bé đã không còn tràn đầy thái độ thù địch với Ôn Khanh Mộ như trước nữa.
Tô Lạc Ly cũng không muốn tranh luận như vậy, có lẽ cũng chỉ có thể như vậy, hiểu lầm cũng không thể xóa bỏ hết ngay được.
Buổi tối Ôn Khanh Mộ ôm gối lên trên gác mái, Tô Lạc Ly vừa mới tắm rửa cho Tam Tam và cũng chuẩn bị đi ngủ, trông thấy Ôn Khanh Mộ ôm gối đi tới, cô cảm thấy rất kỳ quái.
“Anh muốn làm gì?”
“Đến đây ngủ, chẳng phải chúng ta đã làm lành rồi sao?” Ôn Khanh Mộ ném gối của mình lên trên giường.
“Ở đây không có chỗ cho anh, giường nhỏ lắm!” Tô Lạc Ly dẫn Tam Tam lên giường.
“Vậy em sang phòng anh!”
“Còn Tam Tam thì sao? Giường của anh cũng không thể chứa được ba người chúng ta!”
“Vậy…”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy khó xử, giường của anh cũng chỉ chứa được hai người nằm, nếu thêm một đứa trẻ thì chắc chắn là không được, hơn nữa bụng Tô Lạc Ly đã lớn, anh cũng đang bị thương.
Ôn Khanh Mộ cũng không dám để Tam Tam ngủ một mình, lỡ như chọc giận Tô Lạc Ly thì anh cũng không chịu nổi.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta vẫn phải ngủ riêng?”
“Nếu không thì sao?” Tô Lạc Ly nhún vai.
“Như vậy không được! Chúng ta đã ngủ riêng nhiều ngày rồi! Anh không đồng ý!”
Tô Lạc Ly lấy một bộ chăn gối từ trong tủ ra, “Vậy hay là anh ngủ dưới đất đi?”
“Em nhìn mà xem, anh bị thương thành thế này rồi mà em còn bảo anh ngủ dưới đất?”
Tô Lạc Ly chỉ vào bụng mình, “Không thì em ngủ dưới đất à?”
“Như vậy không được! Nếu em bị đụng vào bụng thì càng không được! Nhưng em nhẫn tâm để một người bị thương như anh ngủ dưới đất ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!