“Có vài người không biết tốt chỗ nào nhưng lại không ai thay thế được. Daisy, nghe lời tôi khuyên đi, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa. Cô càng muốn ở bên anh rể tôi, sẽ càng tự rước nhục, dù có thế nào đi chăng nữa, anh rể tôi cũng sẽ không ở bên cô đâu.”
Lời lẽ của Tô Kiêm Mặc đã bớt gay gắt hơn, cậu tin rằng vốn dĩ Daisy không hề xấu, cô ta chỉ đang bị lòng tự trọng quấy phá thôi.”
“Cậu thì biết gì? Từ lúc anh ấy còn nhỏ là tôi đã yêu anh ấy rồi, cậu có biết khi bố tôi nói tôi sẽ kết hôn với anh ấy, tôi đã vui đến nhường nào không? Tôi đã tìm khắp thế giới chỉ để tìm ra chiếc váy cưới mà tôi thích nhất, chỉ mong có thể cưới người đàn ông mà mình yêu, nhưng…”
Nghĩ đến hôn lễ bị gián đoạn năm đó, tim Daisy như rỉ máu.
Tô Kiêm Mặc cố gắng ngọ ngoạy để đến gần bức tường, như vậy thì cậu sẽ có sức để nói chuyện hơn.
“Tôi hiểu cảm giác của cô.”
“Cậu không hiểu! Sao cậu có thể hiểu được?”
“Bởi vì tôi cũng có người tôi thích.”
Câu này của Tô Kiêm Mặc làm Daisy giật mình, Daisy cũng hiểu sơ sơ về Tô Kiêm Mặc, nghe nói lúc cậu còn là con người thì mắc bệnh tim, lúc biến thành ma cà rồng cậu chỉ mới mười chín tuổi.
“Cậu?”
“Tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi không thể có người mình thích à?”
Tô Kiêm Mặc tháo mặt dây chuyền trên cổ mình xuống, mở mặt dây ra bên trong có một bức tranh, đó là bản in thu nhỏ, trên đó vẽ Tô Kiêm Mặc và Mục Nhất Hân.
“Khi tôi biến thành ma cà rồng, tôi đã biết tôi và cô ấy không còn cơ hội nữa. Tôi thật sự rất muốn giữa lại một vài món đồ của cô ấy làm kỷ niệm mãi mãi nhưng tôi phát hiện chúng tôi không có gì cả, vì thế tôi vẽ bức tranh này.”
Daisy nhìn bức tranh trong tay Tô Kiêm Mặc, bức tranh đó vẽ giống y như thật.
“Không ngờ trình độ vẽ tranh của cậu cũng không tệ.”
“Lúc tôi lên đại học đã thích cô ấy rồi nhưng vì tôi bị bệnh tim, không biết khi nào sẽ chết nên hoàn toàn không dám yêu, thậm chí còn không dám nói với cô ấy, đến trước khi chết tôi mới biết thật ra cô ấy cũng thích tôi.”