“Dự cảm không lành cái gì, phụ nữ các cô đúng là đa cảm, không có việc gì lại tự kiếm chuyện! Phòng cô còn dầu gội đầu không? Dầu tôi mang theo dùng hết rồi.” Mục Nhiễm Tranh không nghĩ như Tô Lạc Ly.
“Còn, anh về lấy cùng tôi đi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới phòng Tô Lạc Ly. Khi chuẩn bị lấy thẻ phòng ra mở cửa, Tô Lạc Ly bỗng thấy cửa mở hé, không ngờ lại không khoá.
“Cô bất cẩn quá đó, cửa cũng không khoá! Đúng là tiền muôn biển bạc, không sợ mất đồ!” Mục Nhiễm Tranh vừa đẩy cửa vừa nói.
Tô Lạc Ly gãi đầu, rõ ràng lúc đi cô đã khoá cửa rồi mà!
Mục Nhiễm Tranh nói rồi đi thẳng vào phòng tắm, một tiếng “rầm” vang lên từ bên trong khiến Tô Lạc Ly hết hồn.
“Dầu gội đầu ở trong tủ phòng tắm, anh không tìm thấy à?” Tô Lạc Ly hét lên ở ngoài.
“Ờm, ờm…” Mục Nhiễm Tranh lấy được dầu gội đầu rồi vội vàng bỏ chạy.
Cùng lúc đó còn có Ôn Khanh Mộ chỉ quấn khăn tắm nửa người dưới bước ra!
“Chú từ từ tắm, không vội, cháu đi trước đây!” Mục Nhiễm Tranh hoảng hốt chạy đi.
Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ đột nhiên xuất hiện trong phòng, cuối cùng cũng biết tại sao mí mắt cô cứ giật liên tục!
“Sao anh lại đến đây?”
“Anh không được đến à?” Vóc dáng chuẩn đẹp của Ôn Khanh Mộ hiện ra trước mắt Tô Lạc Ly.
“Được đến, được đến, ông xã, mau ôm nào!” Tô Lạc Ly lập tức nũng nịu nhào tới, Ôn Khanh Mộ ôm cô vào lòng, cuối cùng bà xã lại thuộc về anh.
Ôn Khanh Mộ chun mũi: “Ly Ly, người em có mùi gì đấy? Anh sắp ngạt chết rồi!”
Tô Lạc Ly dựa vào lòng Ôn Khanh Mộ, cô cũng nhớ chồng mình, nhưng nào ngờ chỉ một câu đã trở lại hình dáng ban đầu!
Mấy ngày nay đều là cảnh quay chiến đấu gian khổ, lại dưới điều kiện khốc liệt, đạo diễn yêu cầu các diễn viên chính không được tắm, cũng không được gội đầu.
Mấy hôm nay các diễn viên không ngừng than khổ, may mà hôm nay đã quay xong phần này.
“Mấy ngày em không tắm rồi hả? Mau đi tắm đi!” Ôn Khanh Mộ ghét bỏ đẩy Tô Lạc Ly vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong mới dễ làm việc!