Chương 141 (đã sữa sai chương 140, cám ơn các bạn thông báo)
“Vậy sau này cô còn dám quên tôi không, hử?”
Tô Lạc Ly lắc đầu: “Sau này mỗi ngày tôi đều gửi tin nhắn wechat cho anh, gọi điện cho anh, luôn nhớ anh, được chưa?”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới lộ rã nụ cười hài lòng.
Anh bóp khuôn mặt của Tô Lạc Ly.
“Sau này, chỉ được ăn đêm, chơi game, ngắm cảnh đêm.
với một mình tôi, bằng không sẽ là phản bội, hiểu chưa?”
Tô Lạc Ly không hề nghĩ nhiều, cho rằng anh đang nói tới Mục Nhiễm Tranh.
Cô gật đầu.
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới tha cho cô.
Nằm trên giường, Tô Lạc Ly mệt đến mức không chớp nổi mắt.
Tên Ôn Khanh Mộ này lại nhìn như không có chuyện gì!
Rõ ràng anh mới là người ra sức, sao cô lại mệt đến mức.
chết đi sống lại chứ?
Thật không công bằng!
Ôn Khanh Mộ tranh thủ lúc Tô Lạc Ly nghỉ ngơi, cầm điện thoại của cô lên, cài một con chip vào máy, khởi động chương trình.
Đây là một hệ thống theo dõi.
Làm xong tất cả, anh cất điện thoại của Tô Lạc Ly về chỗ cũ.
Bỗng, điện thoại của anh reo lên.
Điện thoại của anh đặt ở đầu giường, máy vừa reo, Tô Lạc Ly liên giật mình.
Tô Lạc Ly mở mắt nhìn điện thoại của Ôn Khanh Mộ.
Người gọi đến: Tiêu Mạch Nhiên!
Trái tim của cô bỗng giống như bị thứ gì đó đâm vào, đúng vậy, Tiêu Mạch Nhiên cũng ở thành phố S, vì thế, Ôn Khanh Mộ đến căn bản không phải là vì cô, mà là vì Tiêu Mạch Nhiên?
Là như vậy sao?
Ôn Khanh Mộ thấy điện thoại reo, đi tới, cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, liền tắt máy.
“Đứng núi nọ, nhìn núi kia” Tô Lạc Ly lẩm bẩm một câu.
“Gô nói gì cơ?” Ôn Khanh Mộ không nghe rõ Tô Lạc Ly nói gì.
“Không nói gì cả!” Tô Lạc Ly xoay người, quay sang bên còn lại, trong lòng rất chua xót.
Cô cho rằng cô sẽ không để ý, nhưng sự thật chứng minh, trong lòng cô rất không thoải mái, cô để ý!
Nghĩ xem thân phân cao cao tại thượng như Ôn Khanh Mộ, sao bên cạnh có thể chỉ có một người phụ nữ chứ?
Mà người vợ chính thức như cô, nói cho cùng đến cửa nhà cũng chưa từng vào.
Ôn Khanh Mộ cũng không nói gì, trực tiếp đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Tô Lạc Ly phát hiện Ôn Khanh Mộ đang mặc quần áo, liền ngồi dậy.
“Anh phải đi sao?”
Ôn Khanh Mộ nhếch môi cười với cô.
“Sao thế, không nỡ xa tôi à?”
“Ai không nỡ xa anh chứ, chỉ ước sao anh cút nhanh một chút!”
Ôn Khanh Mộ mặc quần áo xong, ngồi xuống đầu giường, nhấc cằm Tô Lạc Ly lên, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm cô.
“Thừa nhận, tôi sẽ không đi nữa”
“Đi đi đi, đi mau đi!” Tôi Lạc Ly hất tay Ôn Khanh Mộ ra.
Ôn Khanh Mộ khế cười.
“Vậy tôi đi đây”
Anh đứng dậy, rồi lại cúi người xuống, nhấc cằm Tô Lạc Ly lên, hôn một cái đầy yêu thương, sau đó rời đi.
Trong lòng Tô Lạc Ly, lại một mảnh lạnh lẽo.
Cô là gì chứ?
Khả năng cao là người đàn ông này thấy Tiêu Mạch Nhiên gọi tới, vì thế đi tìm Tiêu Mạch Nhiên rồi?
Trừ việc muốn ngủ với cô, chắc là anh cũng chả có tình cảm gì với cô?
Tô Lạc Ly ôm đầu gối của mình, hồi lâu cũng không muốn đi ngủ.
Ôn Khanh Mộ vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng tới sân bay.
Trên thực tế, mấy ngày nay anh rất bận, lúc đầu Doãn Cẩn không định cho anh tới, cũng là vì nghĩ tới mấy ngày nay thật sự có rất nhiều việc cần làm.
Nhưng anh quá nhớ Tô Lạc Ly, chuyện gì cũng không làm được, chuyến đi này không đi không được.
Ngay khi anh xuống sân bay, Doãn Cẩn lại gọi điện một lần nữa.
Trò chơi mới tung ra thị trường của công ty có lỗ hổng, muốn anh quay về nhanh chóng xử lý.
Lỗ hổng – nếu thứ này không sửa chữa kịp thời, tổn thất sẽ cực kì nghiêm trọng.
ậy thì Nhưng anh vẫn vội đến gặp Tô Lạc Ly, vốn không định phát sinh quan hệ với cô, anh chỉ muốn gặp cô mà thôi.
Thế nhưng, nhìn thấy cô, dục vọng lại không kìm nổi, không khống chế được mình.
Bay hơn một tiếng mới về tới thành phố Z, Ôn Khanh liền không hề dừng lại, đến thẳng công ty xử lý vấn đề lỗ hổng.
Ngày hôm sau, Tô Lạc Ly vẫn quay phim như thường, coi như tối qua, tên khốn nạn nào đó căn bản chưa từng tới.
Lại quay phim hai ngày.
“Âm thanh hoa nở” đã hoàn toàn đóng máy!
Mọi người cùng nhau vui vẻ ăn một bữa tiệc đóng máy.
Vì Mục Nhiễm Tranh còn có việc khác, Phùng Khiêm liền tới đón anh, trực tiếp đi tới địa điểm làm việc tiếp theo.
Tô Lạc Ly ngồi máy bay về thành phố Z một mình.
Lịch trình của cô không có ai biết, đương nhiên sẽ không có ai đón sân bay.
Có điều, Từ Tinh Như đã sắp xếp xe ở bãi đỗ xe từ trước.
Tô Lạc Ly hơi mù đường, cho dù đã đến sân bay này vài lần, nhưng vừa xuống máy bay vẫn hơi lơ ngơ.
Bỗng cảm thấy có người kéo cánh tay cô.
Tô Lạc Ly cúi đầu nhìn, là một bé trai tầm khoảng mười tuổi, trong tay cầm một bó hoa hồng màu lục tươi đẹp rực rỡ.
“Chị ơi, cái này tặng cho chị” Cậu bé đưa bó hoa tươi cho Tô Lạc Ly.
“Cho chị sao?”
Tô Lạc Ly cực kì ngạc nhiên.
Cậu bé gật đầu, duõi tay chỉ.
“Là anh trai bên kia bảo em tặng cho chị”
Nhìn theo hướng tay cậu bé, Tô Lạc Ly thấy chiếc áo.
khoác ngoài màu xám quen thuộc kia.
Anh đứng ở xa, cười với cô, giơ tay coi như chào hỏi.
Trong chớp mắt, anh liền biến mất trong đám người.
“Chị ơi, còn có cái nà) tiếng, lúc này cô hơi ữa!” Cậu bé gọi Tô Lạc Ly một lồi thần lại.
Trong tay cậu bé còn cầm một cái cốc bạc.
Cô liền nhận lấy.
Là cốc bạc của côi!
Hôm đó nhắn wechat với Mộ Dung Dịch xong, cô liền gác chuyện này lại, vốn định quay phim xong rồi liên lạc lại với Mộ Dung Dịch, không ngờ không chờ cô liên lạc, cốc đã quay lại rồi!
Thế nhưng, Giản Ngọc lấy lại cái cốc từ trong tay của Mộ Dung Dịch thế nào vậy?
Hơn nữa, làm sao anh biết cốc của mình bị Mộ Dung Dịch lấy đi chứ?
Một loạt câu hỏi nổ ra trong đầu Tô Lạc Ly.
Điện thoại của Tô Lạc Ly reo lên.
Cô liền lấy ra xem.
“Em yêu, chúc mừng em đóng máy, quay về nghỉ ngơi thật tốt, chúc vé phim bán đắt trước, cốc lấy lại cho em rồi, lần sau đừng làm mất nữa nha”
Đến từ Giản Ngọc.
Thật sự là một người đàn ông đến không thấy hình đi không thấy bóng.
“Cảm ơn em, bạn nhỏ”
“Đừng khách sáo” Làm xong chuyện của mình, cậu bé liền rời đi.
Tô Lạc Ly nhìn hoa hồng trong lòng mình, lần đầu tiên cô nhìn thấy hoa hồng màu lục.
Chỉ là, cô lại không chút vui mừng.
Giản Ngọc luôn thần bí, làm không tốt, nơi lần sau anh xuất hiện chính là nhà của tôi, mà tính cách của Ôn Khanh Mộ lại…