Chương 105
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi thăm thú dữ, Tô Lạc Ly quay về khu Rainbow cùng Ôn Khanh Mộ trong kinh hồn bạt vía.
Mệt cả một ngày, việc đầu tiên sau khi vào nhà của Tô Lạc Ly chính là thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái.
Về đến phòng, cô mở tủ quần áo ra, liền ngạc nhiên đến ngây người!
Quần áo của cô đâu?
Toàn bộ đều không thấy nữa!
Ngoài ra, trong tủ đồ này lại có thêm rất nhiều đồ ngủ!
Mở ngăn tủ dưới, vậy mà lại là đồ lót đủ các loại kiểu dáng!
“Di Phương !” Tô Lạc Ly gọi một tiếng.
Người giúp việc hơi lớn tuổi mới đến kia, Tô Lạc Ly gọi bà là dì Phương.
Dì Phương nghe thấy, lập tức đi tới: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”
“Tủ quần áo là thế nào đây?”
“À, lúc sáng, thư ký Doãn của ông chủ mang tới.”
“Cho tôi?”
“Đúng vậy, phu nhân, trong tủ này chỉ để đồ ngủ và đồ lót, quần áo khác của cô đều cất trong phòng thay đồ”
“Hả?”
Căn phòng này luôn có một phòng thay đồ, chẳng qua, quần áo của Tô Lạc Ly không nhiều, căn bản không dùng đến.
Sau khi Ôn Khanh Mộ chuyển đến, phòng thay đồ đó toàn để quần áo của Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly liền đi vào trong phòng thay đồ, quần áo các loại không hề ít.
Có điều…
Tô Lạc Ly xem qua, quần áo này đến tem mác cũng không có, dường như cũng không phải hãng quốc tế gì cả.
“Giàu như thế, còn mua hàng chợ, keo kiệt!” Tô Lạc Ly không nhịn được lầm bầm một câu.
Chẳng qua, chất liệu chỗ quần áo này sờ cũng không †ồi, khá thoải mái, Tô Lạc Ly cũng không còn gì để nói nữa.
Tối đến, Tô Lạc Ly vào nhà tắm tắm rửa, còn Ôn Khanh Mộ lại nằm trên giường nghịch điện thoại.
Điện thoại Tô Lạc Ly đặt trên tủ đầu giường bỗng reo lên.
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ vô thức liếc qua.
Là tin nhắn wechat.
Anh nhìn nhà tắm, lại nhìn điện thoại, duỗi tay với lấy điện thoại.
Điện thoại của Tô Lạc Ly có khóa màn hình, Ôn Khanh Mộ chỉ dùng vài giây đã mở được.
Tin nhắn vừa gửi đến là của Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi muốn ăn sườn chua ngọt, gà xào cay, đậu hủ Tứ Xuyên, thịt lát nấu cay, thịt sợi xào cay, bạch tuộc xào, thịt xào dứa, thịt sợi xào ớt xanh, tôm om, bò hầm cà chua, thêm một bát canh nấm, hết!”
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ cực kì u ám.
Sao đây, muốn Tô Lạc Ly nấu cho nó ăn sao?
Tô Lạc Ly ra khỏi nhà tắm, liền thấy trong tay Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại của mình!
Cô chạy nhanh tới, giằng lại điện thoại.
“Con người anh kiểu gì thế? Tùy tiện xem điện thoại của người khác!”
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng.
“Tôi là chồng cô, xem thì sao chứ?”
“Mỗi người đều có chuyện riêng tư của mình!” Tô Lạc Ly tức giận quát lên.
“Chúng ta đã từng quan hệ vợ chồng, còn riêng tư gì chứ?”
Tô Lạc Ly liền không cáu nổi….
Tên đàn ông này!
Tô Lạc Ly không để ý đến anh, mà mở điện thoại, xem ‘wechat, kết quả phát hiện thực đơn mà Mục Nhiễm Tranh gửi tới.
“Mười món, chạy trên đất, bơi trong nước, đều không bỏ.
qua, cũng biết ăn thật đấy! Tên nhóc này!”
Cô không nhịn được nói móc một câu.
Ôn Nhanh Mộ nhướn mày nhìn cô: “Nếu cô dám nấu cho nó, xem xem tôi có chặt tay cô không?”
“Xi… Vốn tôi đã không định nấu cho anh ta!”
“Tốt nhất là thế!”
Tô Lạc Ly bỗng nhận ra một vấn đề.
“Điện thoại tôi có mật khẩu, sao anh mở được?”
Vấn đề này rất nghiêm trọng!
“Cô biết chồng cô làm nghề gì không?”
“Nghiên cứu game”
“Vi thế, cái điện thoại rách kia của cô, vài giây là tôi có thể mở khóa”
Tô Lạc Ly đang chuẩn bị đổi mật khẩu.
“Cô có đổi một trăm cái mật khẩu, kết quả cũng như: nhau”
Tô Lạc Ly liền ngừng động tác tay.
“Cô không cần tốn công phí sức nữa, trong mắt tôi, chỉ cần tôi muốn biết, bất cứ sản phẩm điện tử nào cũng đều không còn bí mật”
Đây là lần đầu tiên, Tô Lạc Ly cảm thấy bản thân giống như một người trong suốt trước mặt Ôn Khanh Mộ!
Người đàn ông này quá đáng sợ!
Tô Lạc Ly không trả lời tin nhăn của Mục Nhiễm Tranh, đặt điện thoại sang một bên, lấy máy sấy sấy khô tóc.
Ngoài mặt, Ôn Khanh Mộ đang nhìn điện thoại, nhưng thực tế, anh luôn nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
Mỗi khi tối đến, Tô Lạc Ly thật sự cực kì sợ hãi.
Người đàn ông này giống như một con sói ăn mãi không no, tối nào cũng đòi hỏi rất nhiều.
Nhớ tới tối qua, Tô Lạc Ly lại cảm thấy đỏ mặt tía tai.
Mặc dù, cô luôn rất muốn sinh con, sinh con thì nhất định phải làm chuyện phòng the, nhưng vừa nghĩ tới Ôn Khanh Mộ vào ban đêm…
Cô không còn tâm trạng gì nữa.
Tô Lạc Ly liếc nhìn Ôn Khanh Mộ, rồi chui thẳng vào trong chăn.
Giờ là mùa hè, buổi tối đắp chăn hè, một lớp mỏng dính.
Ôn Khanh Mộ vứt điện thoại sang một bên, tắt đèn, duỗi tay ra kéo Tô Lạc Ly vào lòng.
“Anh..”
“Sao? Có ý kiến? Lần trước ở bệnh viện, không phải mỗi tối tôi đều ôm cô ngủ sao?”
Vậy sao?
Lúc đó cô sốt đến mơ hồ, căn bản không nhớ được.
Tô Lạc Ly nhớ y tá có nói, chồng của cô ở cạnh cô ba ngày ba đêm, không lẽ mỗi tối anh đều ôm cô ngủ sao?”
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, nhìn Tô Lạc Ly, hôn lên gò má cô.
“Ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Tô Lạc Ly thấp thỏm chúc ngủ ngon, vốn cho rằng người đàn ông này ôm cô, sẽ lại động tay động chân, nhưng ngạc nhiên là, anh không làm gì!
Cứ thành thật ôm cô, không lâu sau thì ngủ mất.
Vậy mà anh lại không muốn cô?
Thật là kỳ lạ!
Chỉ là, cơ thể người đàn ông này man mát, mùa hè khá thích, không lâu sau, Tô Lạc Ly cũng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi Tô Lạc Ly tỉnh dậy, Ôn Khanh Mộ không biết đã đi đâu rồi.
Hỏi dì Phương, Tô Lạc Ly mới biết, Ôn Khanh Mộ đến công ty từ sớm.
Ăn sáng xong, Tô Lạc Ly nhớ tới tin nhắn Mục Nhiễm Tranh gửi cho cô tối qua.
Làm mười món ăn một món canh cho tên nhóc kia là chuyện không thể nào, nhưng cũng nên mang cho anh †a chút gì đó.
Nhưng tên đàn ông kia nói, nếu dám nấu cho Mục Nhiễm Tranh, sẽ chặt tay cô!
Tô Lạc Ly nhìn tay mình, cô không có thù với tay của mình!
Bỗng nhiên, Tô Lạc Ly nhạy bén nghĩ ra.
Lập tức lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ôn Khanh Mộ.
“Trưa nay ăn gì?”
Ôn Khanh Mộ đang họp, nhận được tin nhắn liền lập tức.
trả lời: “Sao, muốn tôi về nhà ăn cơm với cô?”
“Không phải, chỉ hỏi anh trưa nay ăn gì thôi?”
“Không biết”