Chương 83: Sau này không được phép đi chơi với anh ta nữa
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào cô ta bằng ánh mắt tối sầm, giọng điệu lạnh lùng và u ám: “Thư ký Trần, cô lại vượt qua giới hạn của mình rồi” Chuyện giữa hẳn và Lâm Hương Giang thế nào cũng không đến lượt cô ta xen vào.
Một tiếng thư ký Trân của hắn đã khiến Trần Tú Nhi nhớ tới đêm đó tại khách sạn. Cô ta đã tỏ tình với hắn, nhưng hắn lại hung hăng đẩy cô ta ra.
Sắc mặt cô ta dần dần trắng bệch, móng tay ghì chặt vào lòng bàn tay của cô ta.
Hà Tuấn Khoa không nói nhiều với cô ta nữa, cứ như vậy mà bước qua người cô ta, từ đầu đến cuối hắn cũng không hề nhìn cô ta lấy một cái.
Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ đến màn khiêu vũ mở đầu, hắn không muốn phải nhảy với Trần Tú Nhi.
Dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Cao Cường, Lâm Hương Giang đã biết nhảy một chút. Khi cô bước ra khỏi sàn nhảy, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi ướt đẫm, không biết có phải là vì quá căng thẳng hay là do nóng.
“Nhìn đi, tôi đã nói cô chắc chắn có thể nhảy tốt mà” Nguyễn Cao Cường nhìn cô mồ hôi đầm đìa, không khỏi cười, cầm khăn tay mang theo rồi đưa cho cô: “Lau đi”
Lâm Hương Giang cũng cảm thấy trên người mình đều là mồ hôi, rất không thoải mái. Hơn nữa toàn thân cô cũng đang nóng lên, đầu óc cũng căng ra, nhưng cô không biết bản thân mình là đang ở trong trạng thái gì.
Lâm Hương Giang cố nén sự khó chịu trong lòng, cô do dự một lúc rồi mới nhận lấy chiếc trong khăn tay Nguyễn Cao Cường: “Cảm ơn.” Cô lau mồ hôi trên trán.
“Là do anh đã dạy tốt thôi. Trước đây, tôi chưa nhảy bao giờ”
“Thật sao? Xem ra cô nên gọi tôi một tiếng thầy đi” Nguyễn Cao Cường mỉm cười nhìn cô một cách chăm chú.
Lâm Hương Giang vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của anh ta, ánh mắt rất dịu dàng, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô và anh ta không quen biết, chỉ là cùng nhảy một điệu mà thôi.
“Tôi thực sự xin lỗi vì đã đổ rượu vào quần áo của anh, nhảy thì tôi cũng đã nhảy với anh rồi. Vậy thì…cứ như thế nhé” Cô vội vã xoay người rồi rời đi nhưng quên trả lại chiếc khăn tay cho anh ta.
Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể không thoải mái, có chút không thể thở được. Có lẽ là do ở đây quá nhiều người, lại vừa nhảy xong nên mới nóng ran như vậy, cô phải đi ra ngoài hóng mát một chút mới được.
Sau khi rời khỏi phòng tiệc ồn ào, cô đi bộ dọc theo hành lang của khách sạn, Cảm giác khó chịu đó mới giảm bớt một chút, nhưng cơ thể vẫn còn hơi nóng lên.
Cô tự sờ lên trán mình, không phải là cô đã bị bệnh rồi chứ? Hay do đêm nay cô đã uống hai ly rượu?
Tửu lượng của cô thấp nên có lẽ đã hơi say rồi.
Lâm Hương Giang đi vào nhà vệ sinh để tạt nước lạnh vào mặt mình. Lần này, cô đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng không hiểu sao lại tiếp tục cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Cô bắt đầu khó chịu và cáu kỉnh, lại rửa mặt thêm hai lần rồi mới đi ra ngoài. Nhưng cô vừa đến hành lang thì đột nhiên bị một lực mạnh kéo qua, còn chưa kịp phản ứng đã bị áp vào vách tường, một bóng tối bao phủ xuống, một giây sau môi của cô bị phủ kín.
Cô hít một hơi thật sâu, theo bản năng đưa hai tay lên muốn đẩy hắn ra. Nhưng cô lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đàn ông, là Hà Tuấn Khoa…
Cô do dự một lát, tại sao lại là hãn chứ?
Trong đầu cô chợt nhớ tới hình ảnh hẳn và Trân Tú Nhi đứng chung một chỗ, mọi người xung quanh đều nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, bọn họ trông thật xứng đôi. Nghĩ về những lời này, trong lòng cô lại không thể không chế được mà thức giận.
Cuối cùng cô đã lấy lại được tinh thần của mình, nắm chặt tay và đấm vào người đàn ông bá đạo kia: “Ưm… Buông ra…
Hà Tuấn Khoa nhíu mày, phản kháng của cô lại càng khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn. Vì vậy, hắn không những không buông cô ra mà thân hình cao lớn lại càng tiến sát cô hơn. Bàn tay lớn cố định đầu cô rồi chặn môi cô, tùy ý cướp đoạt hơi thở của cô.
Bình thường dáng người của Lâm Hương Giang vốn tương đối nhỏ nhắn, cô không phải là đối thủ của một người đàn ông cao to và mạnh mẽ như hắn, vì vậy cho dù cô có đánh vào người hắn nhưng đối phương lại không hề nhúc nhích. Khoảng cách giữa hai người khá hẹp, cho nên cô chỉ còn cách đưa hai ta ra trước ngược hắn, siết chặt quần áo của hắn mà thôi.
Cô càng vùng vấy thì người đàn ông này lại càng tiến tới. Nụ hôn lúc này của hẳn không phải là một nụ hôn bình thường, mà hoàn toàn là trừng phạt, cho đến khi cô hoàn toàn không có sức lực để đẩy hẳn ra.
Lâm Hương Giang cũng không muốn thỏa hiệp. Người đàn ông này thật sự đáng ghét.
Rõ ràng là hẳn đang ở cùng Trần Tú Nhị, vì sao còn làm chuyện này với cô? Chẳng lẽ cho rằng cô dễ bị bắt nạn lắm sao?
Hoặc là hắn thích chơi mấy trò chơi tình cảm?
Cô muốn đẩy hẳn ra, nhưng cô lại không biết làm thế nào. Khi người đàn ông kia hôn cô, ở sâu trong trái tim của cô có một sự ham muốn rất mãnh liệt, thậm chí có một loại khô nóng kỳ quái đang điều khiển cô, khiến cô mê luyến hơi thở nam tính trên người hắn, lại muốn nhiều hơn thế.
Đáng ra là cô đang chống lại hắn, nhưng lúc này cô lại chủ động, giống như bị ma dẫn lối, bàn tay nhỏ bé chui vào áo sơ mi của hẳn.
Trong phút chốc, cơ thế của Hà Tuấn Khoa bỗng trở nên căng thẳng, môi hắn rời khỏi cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô đầy nguy hiểm: “Vừa rồi không phải em thà chết cũng không theo cơ mà? Sao bây giờ lại trở nên chủ động như vậy, em muốn cùng tôi chơi trò lạc mềm buộc chặt hay gì?
Nếu cô còn đủ tỉnh táo, chắc chẩn cô sẽ nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của người đàn ông này. Nhưng đáng tiếc, lúc này ý thức của cô hơi rối loạn, cộng với nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, cô không thể phân biệt được nhiều như vậy.
Cô thở hổn hển, cố gắng lắc đầu nguây nguẩy để cho bản thân mình tỉnh táo. Cuối cùng cô cũng phản ứng, đẩy hẳn ra, tức giận trừng mắt nhìn hẳn: “Anh, anh định làm gì vậy?”
Hắn không ở phòng tiệc cùng Trần Tú Nhi thể hiện tình cảm sao? Tại sao lại chạy tới nơi này cưỡng hôn cô?
Nhìn bộ dáng tức giận của cô không giống như đang giả vờ, Hà Tuấn Khoa cảm thấy có chút kỳ lạ, những hành động chủ động vừa rồi của cô chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao?
Một tay hắn để trong túi quần, híp mắt nhìn chăm chằm đôi môi bị hôn đến mức ửng hồng mê người của cô, giọng nói thoáng khàn khàn không nghe ra vui buồn: “Em quen Nguyễn Cao Cường sao?”
Lâm Hương Giang nhíu mày, giống như nhất thời không nhớ nổi Nguyễn Cao Cường là ai. Cô cố gắng nhớ lại một chút, hình như Nguyễn Cao Cường chính là người nhảy cùng cô lúc nấy.
*Có liên quan gì đến anh không?” Cô hừ lạnh một tiếng “Em có quan hệ gì với anh ta?”
Hắn lập tức hỏi, nhưng đây rõ ràng là đang chất vấn cô.
“Tôi… ” Lâm Hương Giang mở miệng muốn nói giữa bọn họ có thể có quan hệ gì được chứ?
Chỉ là khi bị hắn tra hỏi như vậy, trong lòng cô hết sức khó chịu, dừng một chút, cô hỏi ngược lại: “Chuyện này thì có liên quan gì đến anh chứ? Sao anh phải quan tâm đến chuyện này?” Nói xong cô muốn quay người rời đi, nhưng cổ tay lại bị hản bắt lấy.
Cô lại bị đẩy vào tường, giọng nói của người đàn ông kia đã trở nên thấp hơn: “Chúng ta là vợ chồng, vừa nãy em còn cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo. Em thử nghĩ xem tôi có thể không quan tâm được sao?”
Lâm Hương Giang nhíu mày, may mà hắn vẫn còn nhớ rõ hai người là vợ chồng.
“Là vợ chồng thì sao? Là vợ chồng thì tôi không thể kết bạn với người đàn ông khác sao?”
“Kết bạn có cần phải nhảy cùng nhau như vậy không? Nếu là bạn bè thì cử chỉ vừa nãy có phải đã quá thân mật rồi không?”
Lâm Hương Giang hơi giật mình, hắn nhìn thấy cô và Nguyễn Cao Cường nhảy với nhau sao?
Chẳng trách hắn lại nói đến mấy hành động thân mật, khoan… Hắn đột nhiên chạy tới nơi này rồi cản cô lại, còn cưỡng hôn cô như để trừng phạt cũng là bởi vì cô đã nhảy cùng Nguyễn Cao Cường sao?
Người đàn ông này dễ tức giận như vậy sao?
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói đột nhiên lạnh xuống, bàn tay năm chặt cằm cô: “Tôi mặc kệ em và anh ta có quan hệ gì. Từ nay về sau em không được phép qua lại với anh ta nữa”
Lời này của hän thật sự rất bá đạo vô lý, trong lòng Lâm Hương Giang tự nhiên cảm thấy không thoải mái, nhất thời không nhịn được mà thốt lên: “Dựa vào cái gì anh có thể qua lại với Trần Tú Nhi mà tôi lại không thể qua lại cùng với một người đàn ông khác?”
Hà Tuấn Khoa nhìn vào mắt cô, nhìn thấy sự bất mãn trong mắt cô, hình như còn thêm chút tức giận.