Chương 688: Ba mẹ cô ta đã hại chết ba mẹ con
Dạ Hữu Khánh nhìn thấy lòng căm thù sâu sắc trong mắt Lãnh Thiên Khuê, anh biết ngay.
bây giờ cô chỉ muốn giết chết anh.
Trước kia trong mắt cô chỉ có hạnh phúc và tự hào, cô chưa từng biết buồn là gì, lúc đó nụ cười của cô sáng hơn ánh mặt trời, là nụ cười mê hoặc lòng người.
Anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy đôi mắt trong sáng và khuôn mặt tươi cười duyên dáng như vậy nữa, trong lòng không khỏi có chút nhói đau.
Anh ấy mặt mũi căng thẳng nên đã không trả lời câu hỏi của Lâm Hương Giang, thay vào đó, anh ấy nhìn cô của mình và nói với bà ta: “Đi thôi, chúng ta đưa cô ấy đến chỗ nhà điều chế mùi hương, tâm trạng của cô ấy không tốt, bây giờ nói thêm gì với cô ấy cũng là vô nghĩa”
“Dạ Hữu Khánh! Hay là anh hãy giết tôi đi, còn chuyện muốn tôi đồng ý kết hôn với anh thì anh nghĩ cũng không cần nghĩ đến nữa đâu, anh không xứng!” Lãnh Thiên Khuê đã kiềm chế sự đau đớn của mình, nhìn anh ta với vẻ cay đắng.
Dạ Hữu Khánh chưa kịp lên tiếng thì Dạ Tuyết Hoa đã nhìn chăm chăm vào cô ta chế giêu: “Cô cho rằng cô vẫn là cô chủ lớn sao?
Hữu Khánh bây giờ đã là thiếu chủ của Đế quốc Phong Vinh, cô mới là không xứng với anh ta, hiểu không?”
“Ôi trời! Thiếu chủ gì chứ, anh ta là một tên trộm lòng lang dạ sói. Anh ta đã ăn cắp mọi thứ của nhà họ Lãnh chúng tôi và tự xưng là thiếu chủ. Trên đời này không còn ai là vô liêm sỉ hơn anh ta đâu!” Lãnh Thiên Khuê càng lúc càng chửi rủa nặng nề.
Dạ Hữu Khánh không tức giận, nhưng Dạ Tuyết Hoa tức giận đến mức muốn thắt chặt hơn những sợi dây xích đó, khiến cô ấy phải chịu đau đớn thêm một lần nữa.
“Cô, đừng tranh cãi với cô ta nữa. Cô ta chỉ đang muốn chọc tức chúng ta thôi” Dạ Hữu Khánh đưa tay kéo lấy cô mình và nhân tiện đưa bà ta ra ngoài, đồng thời nói với Hương Giang, “Tôi giao chỗ này lại cho cô nhé, tôi hy vọng cô sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. “
“Sao lại kéo cỡ? Hôm nay cô phải dạy cho nó một bài học nhớ đời, nếu không nó còn tưởng mình là cô chủ lớn gì gì đó ..” Dạ Tuyết Hoa nhất định không chịu rời đi, mà đòi phải xử lý Lãnh Thiên Khuê.
Dạ Hữu Khánh đã cố gắng rất nhiều để đưa được cô của mình ra ngoài, và mãi đi ra đến sảnh thì anh mới buông bà ta ra.
“Hữu Khánh, sao cháu không để cô dạy dỗ con nhỏ đó?” Bà ta tức giận hỏi.
“Cô à, cô không thấy cô ta đã bị thương nặng đến vậy sao?” Anh cau mày.
Dạ Tuyết Hoa sau khi nghe những lời đó thì không nói thêm gì nữa, mà tiến đến phía trước mặt anh ta, nhìn chăm chãm vào anh ta.
“Cô nhìn cháu làm gì?” Dạ Hữu Khánh không quen bị nhìn từ khoảng cách gần như vậy, liền lùi về phía sau.
“Cháu cảm thấy đau lòng sao?” Dạ Tuyết Hoa hỏi với thái độ lạnh lùng.
Dạ Hữu Khánh ánh mắt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh sau đó đã che đi cảm xúc của mình, nói với khuôn mặt không biểu cảm “Cháu chỉ không muốn cô ấy chết thôi.”
Dạ Tuyết Hoa khịt mũi: “Cũng đúng, cô ta từ nhỏ đã được chiều chuộng rồi, nếu như lỡ chẳng may không chịu được mà đứt hơi chết thì cũng sẽ phiên phức to đấy, mặc dù cô ta cũng chẳng có lợi ích gì đối với chúng ta.”
Dạ Hữu Khánh khuôn mặt lại trở nên căng thẳng, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Thà để cô ta đi, cho dù không có cô ta, cháu vẫn có thể có được Đế quốc Phong Vinh”
“Cháu có biết mình đang nói gì không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!