Chương 672: Cô ấy đụng tôi đã gọi điện
Đào Hương Vi cùng với Phạm Văn Đồng tới cục cảnh sát, vừa vào cửa thì đã cảm nhận được một ánh mắt đầy chèn ép nhìn thẳng tới cô ta.
Cô ta nhìn qua hướng của ánh mắt đó theo bản năng, lập tức đối mặt với đôi mắt phượng sâu không thấy đáy của Nguyễn Cao.
Cường, cô ta run lên, sao anh ta cũng ở đây?
Cô ta nhanh chóng nhìn thấy cổ tay đã băng bó của Nguyễn Cao Cường, anh ta bị thương? Chẳng lẽ cũng đụng xe với người khác?
Phạm Văn Đồng nương theo tầm mắt của Đào Hương Vi nên cũng nhìn thấy Nguyễn Cao.
Cường, trong mắt anh ta hiện lên chút tăm tối, đôi môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên: “Ủa, tổng giám đốc Cường cũng ở đây sao? Thật trùng hợp”
Nguyễn Cao Cường mím môi mỏng, trên người có một loại khí thế tao nhã, nhưng biểu hiện lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần.
Anh ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một chút, không lên tiếng trả lời, mà khí thế cương quyết đó nói lên không xem Phạm Văn Đồng ra gì.
Mà Tôn Minh Khuê nghe được giọng của Phạm Văn Đồng thì lập tức đứng bật dậy, ngay sau đó thì nhào vào trong lòng của anh ta: “Anh Đồng, cuối cùng thì anh cũng tới rồi, hu hu..”
Phạm Văn Đồng cúi đầu nhìn cô ấy, nghe nói là cô ấy lái xe đụng người ta, sao mà cô ấy lại là người khóc trước vậy?
Bình thường cô ấy kiểu như không sợ trời không sợ đất, tính khí kiêu căng kia chạy đi đâu mất rồi?
“Em nói rõ cho anh nghe coi, em gây họa gì rồi?” Anh ta đẩy cô ấy ra một chút, hỏi.
“Em… em..” Tôn Minh Khuê nức nở khóc lên, vẫn muốn vùi mình trong lòng của anh ta nhưng bị cản lại. Bây giờ, Phạm Văn Đồng chỉ muốn nghe câu trả lời của cô ấy.
Cô ấy bĩu môi đầy uất ức: “Em suýt chết rồi đó, anh sẽ không gặp được em nữa, sao anh không quan tâm chút nào tới sống chết của em vậy?”
“Không phải bây giờ em vẫn còn khỏe mạnh đứng đây sao? Em không nói em đã đụng trúng ai, làm sao lại đụng người ta thì sao anh giúp em giải quyết phiên phức được?”
Phạm Văn Đồng lên tiếng với giọng bất đắc dĩ.
Lần này không đợi Tôn Minh Khuê lên tiếng thì Nguyễn Cao Cường đứng bên cạnh lại đột nhiên nói: “Cô ấy đụng tôi”
Phạm Văn Đồng và Đào Hương Vi nghe vậy thì nhìn anh ta với anh mắt không tin nổi, là anh ta?
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Đụng ai không đụng, lại phải đụng trúng Nguyễn Cao Cường!
Đào Hương Vi nhíu chặt chân mày, lần này thật sự là hơi phiền phức rồi. Dù sao thì cô ta cũng hiểu rõ tính cách của Nguyễn Cao Cường, không dễ mà hòa giải với anh ta đâu.
€ó thể nói là chọc ai không chọc lại chọc trúng Nguyễn Cao Cường, nhìn anh ta bình thường là một người lịch sự hiểu lễ nghĩa, nhưng tới lúc phải tàn nhãn thì so với người khác càng không có tình cảm hơn.
Phạm Văn Đồng liếc nhìn Nguyễn Cao Cường trong chốc lát, ánh mắt anh ta lóe lên sự kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, khóe môi nhếch lên thành nụ cười: “Vậy thì thật có duyên”
Anh ta cũng biết chuyện này sẽ khó khăn lắm nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng, không để cho Nguyễn Cao Cường phát hiện chút gì cả.
“Đối với tôi mà nói thì không phải có duyên mà là… xui xẻo” Nguyễn Cao Cường nói với giọng điệu bình thường.
Lúc này, vị cảnh sát xử lý tai nạn giao thông đi tới, nói: “Nhìn thái độ này thì chắc mọi người quen biết nhau?”
Phạm Văn Đồng: “Quen..”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!