Chương 642: Trở thành người phụ nữ của anh
Ở trong phòng, Nguyệt Hương vừa định giúp Hà Tuấn Khoa cởi áo khoác thì nghe thấy thanh âm của Lâm Hương Giang ở bên ngoài, cô ta nhất thời liền cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô ta sốt ruột đến mức đánh đổ cả lọ hoa ở đầu giường, tiếp bộp vang lên khiến cô ta hết cả hồn.
Nghe thấy Lâm Hương Giang muốn vào thì cô ta lại càng sốt ruột, nếu như bị Lâm Hương Giang nhìn thấy cô ta cùng với Hà Tuấn Khoa như vậy… Thì chẳng phải cô ta xong đời rồi hay sao?
Cô ta vừa nóng vội lại vừa bối rối cứ đắp chăn cho Hà Tuấn Khoa trước đã rồi cứ đứng bên cạnh làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cô ta vừa định đưa tay đắp chăn giúp anh thì đột nhiên anh nắm lấy tay của cô ta, trực tiếp kéo cô ta xuống!
Nguyệt Hương té ở trong ngực của anh, nằm ở trong người của anh khiến tim của cô ta đập thình thịch như sắp nhảy cả ra ngoài, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Hà..” Cô ta đang định mở miệng thì đôi mắt tối đen như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào cô ta, tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn, anh nói trước: “Hương Giang, em muốn đi đâu vậy?”
Nguyệt Hương ngẩn ra, anh nhầm cô ta thành Lâm Hương Giang ư?
Đúng rồi, dì Dư từng nói qua rằng loại hương này có công hiệu kỳ lạ chính là khiến người ta sinh ra ảo giác.
Cho nên hiện tại anh không còn tỉnh táo, nhầm cô ta thành Lâm Hương Giang.
Nếu như Lâm Hương Giang không tới đây thì anh có thể nhầm cô ta thành Lâm Hương Giang, như vậy cô ta có thể thuận lợi thực hiện kế hoạch thật sự trở thành người phụ nữ của anh, cơ hội tốt như vậy không thể bị Lâm Hương Giang phá hủy được!
Đột nhiên cô ta lại vừa cảm thấy tuyệt vọng vừa cảm thấy tức giận, nếu đã như thế thì không bằng…
Nguyệt Hương cởi áo ngủ trên người ra, cô ta dính sát trên người anh, cúi đầu đáp lại anh: “Em không đi đâu cả”
Lâm Hương Giang vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh như vậy, Nguyệt Hương trần trụi nằm trên giường cùng với Hà Tuấn Khoa.
Trong lòng của cô vô cùng chấn động, cô không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy bọn họ, trong lúc bị tức giận đến mất lý trí, suýt nữa thì đã không đứng vững nổi.
Dì Dư vội lấy tay đỡ cô, giả vờ quan tâm: “Cô Giang…”
“Ai da, Nguyệt Hương, sao con cùng với tổng giám đốc Hà có thế..” Dì Dư giả bộ như không thể nhìn nổi.
Nguyệt Hương như thể bị dọa sợ, vội kéo chăn che lấy thân mình, hoảng sợ nhìn hai người: “Cô Giang..”
Lâm Hương Giang hít sâu một hơi, bước tới: “Hà Tuấn Khoa, anh đang làm gì vậy?”
Hà Tuấn Khoa bị cô hét lên một tiếng như vậy thì giật mình như bừng tỉnh giấc mộng, hai tròng mắt mơ màng cuối cùng dần nhìn rõ trở lại, anh nhìn Lâm hương Giang với vẻ khó hiểu, liền chậm rãi đứng lên: “Hương Giang?”
Anh khẽ xoa lông mày với vẻ mệt mỏi, như thể vừa một giấc mơ vậy.