Chương 604: Tôi có thể đi được chưa?
“Đồ ngu, ngay cả một người phụ nữ cũng không trông chừng được!” Dạ Hữu Khánh không khỏi tức giận, sắc mặt âm trầm tới đáng sợ.
Đàn em cúi đầu không dám thở mạnh, bọn họ đều biết tính tình của thiếu chủ thay đổi thất thường, một giây trước còn cười hihi, giây tiếp theo đã muốn lấy mạng ngươi khác.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm người về cho tôi?” Dạ Hữu Khánh quát lạnh, tiếp tục nói: “Tôi nói cho các người biết, nếu không tìm được người về, thì các người đừng về nữa”
Lãnh Thiên Khuê nhất định nhân cơ hội người của anh ta đều có mặt ở đây đục lỗ bỏ trốn.Chỉ có điều, đàn em nói bọn chúng bị cô chuốc mê, sao cô có thể làm bọn họ ngất đi?
“Dạ… Chúng tôi đi ngay” Đàn em quay người muốn đi lại bị anh ta gọi lại: “Chờ đã”
“Thiếu chủ, anh còn gì muốn dặn dò?” Đàn em lo lắng nhìn anh ta.
“Cô ấy làm các người hôn mê bãng cách nào?” Dạ Hữu Khánh hỏi.
Đàn em hồi tưởng đáp: “Chúng tôi không rõ lắm, cô Thiên Khuê câm một cái bình nhỏ xịt vào mặt chúng tôi, chúng tôi ngửi thấy mùi hương gì đó, tiếp theo thì hôn mê bất tỉnh”
Dạ Hữu Khánh híp mắt, bỗng dưng nhìn về phía Lâm Hương Giang, nghỉ ngờ lạnh lùng hỏi: “Là cô đã đưa chai xịt cho Lãnh Thiên Khuê?”
Cô là người có tiếp xúc với Lãnh Thiên Khuê, còn là một nhà điều chế hương liệu, anh ta không nghỉ ngờ cô mới là lạ.
Ánh mắt Lâm Hương Giang lóe lên, Dạ Hữu Khánh này thật nhạy bén, nhanh như vậy đã nghĩ đến cô.
Đương nhiên, cô sẽ không ngu ngốc tới nỗi thừa nhận mình đã làm chuyện đó.
Cô vô tội lắc đầu: “Tôi không lợi hại như anh nghĩ đâu, tôi chỉ biết điều chế hương liệu khiến mọi người sảng khoái tinh thần, chứ không làm người khác hôn mê được”
“Tại sao cô ấy lại có món đồ đó?” Dạ Hữu Khánh vẫn chưa tin, nhìn cô đăm đăm hỏi.
Lâm Hương Giang đón nhận ánh mắt của anh ta, lúc này cô tuyệt đối không thể để lộ bất kì sự sợ hãi nào: “Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai Dạ Hữu Khánh không lần được manh mối từ trên mặt của cô, chỉ có thể lạnh giọng cảnh cáo: “Tốt nhất cô không biết gì cả, nếu để tôi biết cô cho cô ấy thứ đó thì cô coi chừng tôi!”
Anh ta nói vậy xem như uy hiếp cô?
Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông bên cạnh, đừng nói có Hà Tuấn Khoa che chở cho cô, chính cô cũng không sợ anh ta.
“Cứ đợi đấy, tốt nhất anh đừng có oan ăng không tôi không vui sẽ không điều chế mùi hương trấn an cảm xúc của cô ấy thì chỉ có anh thiệt thôi” Cô không quên nhắc nhở anh ta điều này.
Cuối cùng, Dạ Hữu Khánh mím môi không nói, anh ta lạnh lùng nhìn cô đăm đăm vài giây, tức giận hừ lạnh sải bước bỏ đi, anh ta muốn bắt Lãnh Thiên Khuê về ngay lập tức.
“Thiếu chủ Dạ, giờ tôi có thế đi được chưa?” Lâm Hương Giang hỏi theo bóng lưng anh Dạ Hữu Khánh không quay đầu lại quát: “Mau cút đi! Chờ tôi tìm được Lãnh Thiên Khuê tự khắc sẽ mời cô về!
Mời cô dễ vậy sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!