Chương 594: Cương quyết
Đây không phải là lân đầu tiên Nguyễn Cao Cường nói những lời này, mỗi lần Lâm Hương Giang gặp tai nạn, anh ta đều đến chỗ Hà Tuấn Khoa để tính sổ, và lần nào cũng nói không được dây dưa với Lâm Hương Giang nữa. Nhưng lần này thái độ của anh ta lại cương quyết hơn bao giờ hết.
“Hương Giang vì anh mà mất một đứa con đã đủ đau đớn rồi. Anh lại còn để người phụ nữ khác mang con bước chân vào nhà họ Hà, anh coi em ấy là cái gì? Có khác gì dùng dao đâm vào tim em ấy?” Nguyễn Cao Cường năm bắt cơ hội liên tục quở trách Hà Tuấn Khoa.
“Anh để em ấy nhìn người phụ nữ và đứa trẻ đó mỗi ngày. Đó là một loại cực hình, anh có biết không?”
Nếu không phải Lâm Hương Giang từ chối đi cùng anh ta, nếu không anh đã sớm đón cô về nhà họ Nguyễn Cao từ lâu rồi.
“Nếu sớm biết mọi chuyện như thế này, lúc đầu tôi đã trói chặt em ấy ở nhà Nguyễn Cao kia rồi, và em ấy cũng sẽ không phải nhảy.
xuống biển đến bây giờ sống chết không rõ”
Sau khi Nguyễn Cao Cường nói rất nhiều, anh ta vẫn không thể nguôi cơn giận về Hà Tuấn Khoa. Anh ta dừng lại một chút cảm thấy cổ họng hơi khô, hẳn là anh ta đã chửi thề quá nhiều. Điều kỳ lạ là kể cả sau khi bị anh ta mắng rất lâu, Hà Tuấn Khoa thậm chí còn không có lấy một lời phản bác!
Làm thế nào mà một người vừa tự phụ vừa kiêu ngạo như Hà Tuấn Khoa lại có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?
“Đừng tưởng rằng anh không phản bác lời nào là tôi sẽ bỏ qua cho anh…”
“Tôi sẽ không để Hương Giang rời khỏi tôi” Hà Tuấn Khoa cuối cùng cũng cất tiếng, vừa mở miệng đã dùng giọng nói như thể người đã chết.
“Anh..” Nguyễn Cao Cường thấy rằng chửi rủa lâu như vậy rốt cuộc cũng chỉ phí nước miếng!
Anh ta thở ra thật sâu hơi thở dồn dập trong lồng ngực, nhìn chăm chăm Hà Tuấn Khoa đang vô cảm, cuối cùng nói: “Tôi không muốn nói nhảm với anh. Dù sao, ý của tôi vẫn vậy, đó là đừng quấn lấy cô ấy nữa!”
Nguyễn Cao Cường cuối cùng cũng rời đi sau khi mắng mỏ một hồi, anh ta lo lắng cho Lâm Hương Giang, nên tất nhiên cũng cử người đi tìm.
Khi Hà Tuấn Khoa bị mảng, Cốc Nam Ninh cũng ở đó và anh ta thực sự ngưỡng mộ khả năng chịu đựng của Hà Tuấn Khoa.
“Anh, anh thực sự không cần tìm vợ mình hay sao?” Anh không ngờ Hà Tuấn Khoa lại bình tĩnh như vậy.
“Sẽ có tin tức về cô ấy, cứ chờ thêm một chút” Hà Tuấn Khoa có giác quan thứ sáu rất mạnh, sẽ sớm có tin tức về Lâm Hương Giang mà thôi.
“Bên Jess…”
“Anh ta sẽ lại đến tìm tôi” Tất cả những gì họ phải làm bây giờ là chờ đợi Lâm Hương Giang không đợi được bao lâu, Dạ Hữu Khánh đã lại đến chỗ cô, và Lãnh Thiên Khuê tỉnh dậy và nói rằng cô ấy muốn gặp cô.
“Cô hãy khuyên nhủ cô ấy thật tốt cho tôi, để cô ấy ngoan ngoãn một chút, đừng có cãi vã với tôi, cũng đừng muốn chạy trốn và cả việc muốn tự sát ngu ngốc đó nữa”
Anh ta yêu cầu nhiều việc như vậy cùng một lúc, khiến Lâm Hương Giang không thể nhịn được cười: “Tâm trạng của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh không thể hỏi cô ấy nhiều như vậy được”
Dạ Hữu Khánh hừ lạnh một tiếng: “Đây là việc của cô, tôi muốn cô làm hết cho tôi.”
“Vậy thì tôi sẽ thử” Cô hài hước trả lời “Ngoài ra, bảo cô ấy ăn cơm tử tế vào.”
Lâm Hương Giang nhìn chằm chăm vào anh ta và đột nhiên không nói.
Dạ Hữu Khánh nhướng mày, trừng mắt nhìn lại cô, ngữ khí nặng nề nói: “Cô nhìn tôi làm cái gì? Có chút yêu cầu nhỏ thế này mà cũng không làm được sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!