Chương 58: Kêu tôi là chồng
Người đàn ông không chút biểu cảm, hỏi ngược lại cô: “Em nói thử xem?”
Lâm Hương Giang rũ mắt: “Tôi… Bây giờ tôi cũng rất hối hận, tôi cũng không nghĩ răng sẽ đâm phải chị ấy”
“Hối hận? Lúc lái xe sao không suy nghĩ một chút sẽ có hậu quả gì không? Lỡ em bị người ta đâm hoặc là em bị người ta đâm thì hậu quả em gánh vác nổi không?” Vẻ mặt của hẳn gần như nghiêm khắc mà trách mắng cô.
Lâm Hương Giang bị vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông dọa cho giật mình: “Tôi, biết sai rồi, nhưng mà… Chúng ta bây giờ là vợ chồng, chị cả anh nể mặt anh chắc sẽ tha thứ cho tôi lần này chứ?”
Người đàn ông vẫn xụ mặt như cũ: “Chỉ sợ chị ấy không nhận cô em dâu này đâu.”
Lâm Hương Giang ngẩn ra, hẳn nói không sai, mới vừa rồi cô gọi chị ta một tiếng chị cả, nào ngờ Hà Hàm Bội lại trực tiếp mặc kệ bỏ đi.
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi trực tiếp xin lỗi chị ấy liệu có được không?”
“Em đâm hỏng xe chị ấy, nói một câu xin lỗi là xong chuyện ư?”
Lâm Hương Giang lại rũ mắt, vẻ mặt đầy khổ não: “Tôi biết, tôi nhất định sẽ bồi thường, chẳng qua là…” Trong một thời gian ngắn cô không thể có nhiều tiền như vậy, cô cũng biết chiếc xe kia của chị cả không phải là loại xe bình thường “Đối với chị ấy mà nói, em bồi thường và tôi bồi thường có cái gì khác nhau?” Hàng lông mi dài của người đàn ông khẽ nhấc lên.
“Vậy… Vậy rốt cuộc tôi phải làm sao? Anh cứ nói thẳng cho tôi biết đi” Cái này không được, cái kia cũng không được, cô thật sự không biết phải đối phó với chị cả hẳn như thế nào.
Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa không thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia sâu xa: “Tôi có thể giúp em bồi thường cái xe hỏng đó, coi như là em thiếu nợ tôi”
Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào hẳn, trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói, nói đi nói lại, thì ra là muốn cô mắc nợ ân tình với hẳn.
Trong chốc lát, cô mới chần chờ lên tiếng: “Bao gồm chuyện chỉ cả anh, anh cũng giúp tôi giải quyết luôn sao?”
Hà Tuấn Khoa hơi gật đầu: “Chỉ dựa vào tôi còn chưa đủ, em phải phối hợp với tôi?
“Phối hợp như thế nào?” Cô tràn đầy nghỉ ngờ hỏi hắn.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên nghiền ngẫm: “Ví dụ như… Lúc ở nhà em có thể kêu tôi là chồng.”
Chồng?
Khóe mắt của Lâm Hương Giang giật một cái, lẽ nào là muốn cô phối hợp diễn cảnh vợ chồng ân ái trước mặt chị cả hẳn đó chứ?
Hà Hàm Bội lạnh mặt trở lại nhà họ Hà, đúng lúc hôm nay Liễu Thu Cúc cũng ở đây, thấy chị ta trở lại, trên mặt bà ta vui mừng: chị cả chị về rồi à, chị mà không về thì sợ rằng cái nhà này sắp xong rồi.”
Hà Hàm Bội ngồi trên ghế sa lon một người trong phòng khách, mặt không biểu cảm liếc bà ta một cái, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng trước sau như một: “Cái gì xong rồi?”
Liễu Thu Cúc vội vàng đi tới ngồi xuống ngay ở bên cạnh chị ta: “Chị còn không biết sao? Thãng nhóc Tuấn Khoa không để ý đến sự phản đối của mọi người, cưới một người phụ nữ lòng dạ không lường vào nhà!”
Hà Hàm Bội là người con đầu tiên của Hà Phương Đông, là chị cả nhà họ Hà, Liễu Thu Cúc ở trước mặt chị ta đều là người dưới, là em dâu của chị ta.
Hà Phương Đông tổng cộng có ba người con, trừ thằng hai bị tai nạn xe cộ qua đời thì bây giờ chỉ còn có con gái lớn và con trai nhỏ, mà Hà Tuấn Khoa là đứa con ông có lúc về nhà cho nên về tuổi tác chênh lệch rất lớn với chị cả.
Hà Hàm Bội híp mắt một cái, nhớ tới người phụ nữ tên Lâm Hương Giang đó, đáy mắt lạnh lẽo hẳn đi.
“Lời này có ý gì?” Trước khi chị ta trở lại đã nghe nói đến Lâm Hương Giang, nhưng cụ thể.
vẫn không coi là rất rõ ràng “Chị cả, chị thật sự không biết sao? Xem ra Lâm Hương Giang này quả nhiên không đơn giản, để cho Tuấn Khoa luôn luôn nghe lời chị như vậy lần này không nói gì với chị đã đi đăng ký kết hôn với cô ta rồi!” Đến nay Liễu Thu Cúc không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc Lâm Hương Giang tiến vào nhà họ Hà, trở thành một thành viên của nhà họ Hà.
“Chị cả, em nói cho chị nghe, Lâm Hương Giang này bụng dạ khó lường, cô lợi dụng đứa trẻ để đến gần Tuấn Khoa…”
“Chị dâu, chị nói xấu vợ con tôi ở sau lưng không tốt lãm thì phải?” Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa lạnh lùng đi vào phòng khách, bên cạnh anh là Lâm Hương Giang.
Liễu Thu Cúc đang muốn kể với Hà Hàm Bội những lỗi lầm của Lâm Hương Giang, không ngờ Hà Tuấn Khoa lại trở về vào lúc này, còn bị hắn nghe được, nhất là Lâm Hương Giang cũng ở đây!
Trên mặt bà ta thoáng qua vẻ lúng túng, nhưng nhanh chóng che giấu đi, lập tức đối sắc mặt: “Tuấn Khoa, chị không phải đang nói xấu mà là nói thật” Nói xong bà ta còn trừng Lâm Hương Giang một cái.
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống: “Chị dâu, vợ tôi lòng dạ đơn thuần lương thiện, mà chị nói cô ấy bụng dạ khó lường, đây mà là nói thật?”
Liễu Thu Cúc thiếu chút nữa phun ra hai ngụm máu tươi, Lâm Hương Giang lòng dạ đơn thuần lương thiện? Sao hän có thể nói ra lời trái lương tâm như vậy?
Lâm Hương Giang im lặng đứng ở bên người Hà Tuấn Khoa, cô không lên tiếng, Liễu Thu Cúc đối với cô từ trước đến giờ không có lời gì tốt, cô đã thấy thành quen rồi nên không trách làm gì.
Chẳng qua là cô thấy Liễu Thu Cúc lại nhớ tới những lời nói đó của Phan Thanh Y, cô không khỏi thầm nghĩ, cái chết của ba cô có thể có liên quan đến Liễu Thu Cúc hay không?
Hà Hàm Bội nhíu mày, tầm mắt dừng ở trên người Hà Tuấn Khoa, hản không hỏi chị ta một tiếng mà lại cùng Liễu Thu Cúc tranh luận, giống như là không cho người khác nói vợ hẳn một câu không bằng.
Hắn quan tâm người phụ nữ tên Lâm Hương Giang này như vậy sao?
Chị ta quét ánh mắt lạnh lùng qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, đột nhiên đứng dậy, lạnh giọng nói với Hà Tuấn Khoa: “Em đi ra đây với chị!” Dứt lời, chị ta xoay người đi phòng đọc sách.
Hà Tuấn Khoa nói khẽ với người phụ nữ bên cạnh rằng: “Em về phòng trước nghỉ ngơi đi”
Lâm Hương Giang gật đầu một cái: “Được” Cô thu hồi tâm mắt ở trên người Liễu Thu Cúc lại.
Phòng đọc sách, Hà Tuấn Khoa vừa đi vào liền thấy chị cả mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm hẳn.
Hắn đóng cửa lại, ung dung đi tới: “Chị cả, chị trở lại làm sao không nói với em một tiếng để em đi đón chị.”
Hà Hàm Bội cười lạnh một tiếng: “Bây giờ em đã có vợ, trong mắt chỗ nào còn có chị?”
“Chị cả nói gì vậy? Cho dù em đã cưới vợ thì chị vĩnh viễn luôn là người chị mà em tôn kính nhất, là người em thân thiết nhất” Hà Tuấn Khoa ngồi xuống đối diện với chị ta, không nhanh không chậm trả lời.
Mẹ của bọn họ qua đời bởi vì lúc sinh Hà Tuấn Khoa bị khó sinh, cho nên hắn vừa ra đời là do Hà Hàm Bội một tay chăm sóc, cộng thêm tuổi tác bọn họ chênh lệch rất lớn, người không biết sẽ cho rằng chị ta là mẹ hắn.
Mà đối với Hà Hàm Bội mà nói, Hà Tuấn Khoa là người một tay chị ta nuôi lớn, hắn đúng là em trai chị ta, nhưng chị ta đã xem hẳn như con mình mà chăm sóc bao nhiêu năm nay.
Đến nay chị ta chưa lấy chồng cũng chính là vì chăm sóc hắn, chuyện cả đời hẳn vốn nên do chị ta quyết định chứ không phải đế hẳn tùy tiện tìm một người phụ nữ đi đăng ký kết hôn là xong chuyện Người phụ nữ có thế xứng với hắn ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối chứ không phải là chó mèo ngoài đường!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!