Chương 457: Có được anh!
Đôi môi mềm mại của người phụ nữ bất chợt dán lên môi anh, Hà Tuấn Khoa hít sâu một hơi, cơ thể bất giác căng cứng lên.
Anh lo lắng cho vết thương trên người cô nên định bụng đẩy cô ra, nhưng người phụ nữ to gan làm loạn này lại vẫn cố tình hôn lên.
Ánh mắt anh dần tối đi từng chút một, con ngươi đen nhánh khẽ dao động, bùng lên ánh lửa nóng bỏng, khao khát.
Từ trước đến nay anh đều không có cách nào từ chối cô, nhất là mỗi lần cô chủ động như thế này.
Anh không khỏi thở dài một hơi, bàn tay †o lớn đặt sau lưng cô ấn cô ép sát vào người mình, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô, đổi thế bị động thành chủ động, dân dần hôn sâu vào hơn nữa.
Nhưng anh vẫn luôn để ý đến vết thương của cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng song cũng vô cùng quấn quýt.
Những người bên cạnh cũng không thể ngờ được rẵng hai người này lại có thể phớt lờ sự tồn tại của họ mà lao vào hôn nhau đắm đuối như những cặp tình nhân mới gặp.
lại nhau sau bao ngày xa cách, không hề có một chút kiêng dè gì.
Mấy người bọn họ thấy vậy thì đều vô cùng biết điều lảng sang chỗ khác, Hoài Vũ quay người đi còn Cố Ngân Phương thì khẽ nhướng mày sau đó cũng nhìn về một hướng khác.
Lúc Cố Ngân Phương quay đầu đi thì nhìn thấy Sở Khả Vy đang đứng gần đó, lửa giận và sự đố ky hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta, cô ta đứng đó, mắt nhìn chăm chú vào đôi nam nữ đang ôm hôn nhau.
Cố Ngân Phương thầm thở dài một hơi, cô ấy không thể ngờ rằng Sở Khả Vy sẽ đem lòng yêu mến Hà Tuấn Khoa, nếu cô ấy biết thì nhất định sẽ không đưa anh đến nhà họ Sở.
Sở Khả Vy đứng đó nhìn hai người chằm chẳm, lòng căm hận và đố ky bị đè nén trong lồng ngực như sắp nổ tung ra!
Sao bọn họ lại có thể… có thể không biết xấu hổ mà lao vào ôm hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Nguyễn Cao Ánh không coi cô ta ra gì sao?
Rõ ràng Henry là của cô ta mài!
Sở Khả Vy hung hăng nằm chặt tay lại, sự ghen tức dồn lên khiến hai mắt cô ta đỏ ửng nhưng vẫn cố chấp không chịu quay đi mà lại cứ nhìn chăm chäm vào hai người bọn họ, cùng lúc đó một tia sát ý lạnh lùng xoẹt qua mắt cô ta Tuy Hà Tuấn Khoa rất muốn được đảm chìm vào nụ hôn trùng phùng sau bao ngày xa cách này nhưng anh vẫn rất lo lẳng cho vết thương trên người Lâm Hương Giang, một lúc sau liền buông cô ra.
Cô thở hổn hến, đôi môi hé mở hơi ửng hồng lên vì nụ hôn sâu vừa rồi, giờ đây trong ánh mắt cô nhìn anh chỉ còn sự lưu luyến, bịn rịn không muốn xa rời.
Bàn tay to lớn của người đàn ông bao trọn lấy tay cô, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn toát lên sự quyến rũ mê người: “Ngoan nào, mau trở về với Hoài Vũ đi.”
“Vậy còn anh thì sao? Anh không về với bọn em sao?” Lâm Hương Giang sốt sắng nhìn anh.
*Ở đây anh vẫn còn chút việc phải giải quyết, em trở về đợi anh”
Lâm Hương Giang lưu luyến nhìn anh, đột nhiên lại cảm thấy dường như có một ánh mắt giận dữ đang nhìn cô chằm chäm.
Cô ngước mắt nhìn qua thì thấy Sở Khả Vy đang đứng đó, cô nhìn thẳng vào ánh mắt hận thù của cô ta, trong nháy mắt liền hiểu ra điều gì đó.
Nếu không xử lý tốt chuyện bên phía nhà họ Sở thì chỉ sợ rằng ngay cả cô và Hoài Vũ cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây.
“Nhưng mà… em không yên tâm anh ở đây” Cô lật tay năm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, hai người khó khăn mới gặp lại nhau, chẳng lẽ lại phải chia tay nhanh như.
Vậy sao?
“Không sao đâu, ở đây không có ai làm gì được anh đâu.”
Cô nhìn mấy người vệ sĩ đứng cạnh anh, xem ra người nhà họ Sở muốn đối phó với anh cũng không có dễ dàng như vậy, ngay cả Sở Khả Vy cũng không thể làm hại anh được.
Bây giờ cô ở lại đây cũng chỉ làm cho anh phân tâm hơn, như thế thì anh sẽ không thể xử lý tốt chuyện của mình được.
“Em hiểu rồi, em đi, nhưng anh phải hứa với em sẽ khỏe mạnh trở về.”
Anh cầm tay cô lên đưa đến bên miệng rồi cúi xuống hôn lên mu bàn tay, giọng nói trầm ấm mang theo chút khàn khàn: “Anh hứa!”
Sau đó anh liền bảo Hoài Vũ đỡ cô lên xe, máy bay tư nhân mà Cố Ngân Phương sắp xếp đã phải đợi rất lâu rồi, nếu cô còn không chịu đi thì sợ rằng sẽ muộn giờ mất.
Lâm Hương Giang ngồi trên xe ngó đầu.
ra cửa sổ, cô lưu luyến bịn rịn nhìn Hà Tuấn Khoa đang đứng bên ngoài, cố gắng nhịn lại sự thương cảm trong lòng, cất tiếng nói hơi khàn: “Anh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé, em đợi anh”
Nghe vậy, một người đàn ông trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt cũng không khỏi cảm thấy hơi xúc động, nhưng anh chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh vẫy tay với cô nói: “Đi đi!”
Hà Tuấn Khoa nhìn về phía Cố Ngân Phương rồi nói: “Tôi giao cô ấy cho cô nhé!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô ấy trở về nhà họ Nguyễn Cao.”
Trong lúc mọi người đang tạm biệt nhau thì Sở Khả Vy đứng ở một nơi cách đó không xa đang chăm chú quan sát bọn họ, cô ta nhìn thấy Hà Tuấn Khoa không nỡ rời xa Lâm Hương Giang thì không khỏi có cảm giác đau đớn như có một chiếc gai sắc nhọn đang hung hãng đâm vào trái tim mình vậy.
Tại sao người phụ nữ trong trái tim anh không phải là cô ta?
Chiếc xe đi lướt qua cô ta, khi ánh mắt của cô ta và Lâm Hương Giang chạm vào.
nhau thì sự hận thù trong mắt liền trở nên lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Lâm Hương Giang bị ánh mắt tràn đầy địch ý của cô ta dọa giật mình, trong nháy mắt cô đã biến thành tình địch của Sở Khả Vy.
“Cô đừng để ý đến cô ta, Hà Tuấn Khoa nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa thôi.”
Cố Ngân Phương cũng nhìn thấy dáng vẻ dọa người đó của Sở Khả Vy.
Lâm Hương Giang mím môi không tin, không phải cô không tin năng lực của Hà Tuấn Khoa mà cô biết rằng, muốn một người phụ nữ buông bỏ thứ tình cảm sâu sắc trong lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Huống hồ đó còn là Sở Khả Vy trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, liệu cô ta sẽ để cho mình chịu ấm ức sao?
Ngoài chiếc xe chở Lâm Hương Giang rời đi thì Hà Tuấn Khoa còn phái thêm một chiếc xe nữa đi theo ở phía sau, trong xe có vệ sĩ của anh đi cùng để bảo vệ cho bọn họ.
Lâm Hương Giang đi rồi, Sở Khả Vy liền đi đến bên cạnh Hà Tuấn Khoa, cô ta thấy anh vẫn đưa mắt dõi theo hướng chiếc xe đó rời đi thì không kìm được lên tiếng khiêu khích: “Không nỡ đến thế thì tại sao lại không đi cùng cô ta?”
Hà Tuấn Khoa đưa mắt liếc cô ta một cái rồi lạnh nhạt nói: “Không phải cô nói là nếu tôi dám đi cùng cô ấy thì cô sẽ kéo theo tôi cùng chết đó sao?”
Anh ở lại đây không chỉ vì mắc nợ Sở Khả Vy mà còn là vì Sở Châu Nam và Sở Khả Thiên.
Hai ba con nhà họ Sở, một người ngông cuồng quấy rối Lâm Hương Giang, một người thì thuê sát thủ giết chết cô, như vậy thì sao anh có thể buông tha cho bọn họ được chứ?
“Vì thế nên anh ở lại đây là vì sợ em sẽ ra tay với cô ta sao?” Anh đang đề phòng mình sao?
Kể từ khi nhìn thấy dáng vẻ anh và Lâm Hương Giang ôm hôn say đắm thì Sở Khả Vy đã biết rằng trong trái tim anh không hề có sự tồn tại của mình.
Nhưng ngay cả như vậy… thì cô ta vẫn muốn có được anh!
“Anh không cần đề phòng em, nếu em đã đồng ý để cô ta đi thì sẽ không ra tay với cô ta” Cô ta ủ rũ, giọng nói cũng trở nên lạnh đi vài phần.
Xe vừa khỏi bệnh viện chưa được bao lâu thì Cố Ngân Phương leo lên chiếc xe phía trước ngồi để dẫn đường cho những người phía sau.
Lâm Hương Giang và Hoài Vũ ngồi trên chiếc xe ở giữa, sau cùng là xe của mấy người vệ sĩ mà Hà Tuấn Khoa phái đi.
Ba chiếc xe cùng nhau tiến về phía sân bay, đoạn đường dẫn vào sân bay là tuyến đường cao tốc được xây dựng xung quanh thành phố, ngoại trừ xe vào sân bay thì rất ít xe khác ra vào.
Thỉnh thoảng Cố Ngân Phương lại nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu để chắc.
chẳn rằng hai chiếc xe phía sau vẫn an toàn tiến về phía trước.
Cô ấy vừa đưa mắt liếc nhìn gương chiếu hậu xong quay lại thì tài xế đột nhiên phanh gấp làm cô ấy lao về phía trước theo quán tính, may là đã thắt dây an toàn thật cẩn thận, cả người cô được kéo lại kịp thời nên mới không đầu mới không bị va đập.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Ngân Phương nhíu mày hỏi tài xế.
“Cô Phương, vừa rồi không biết tại sao mà lại có một hòn đá chắn giữa đường” Tài xế khó hiểu nói.
Cố Ngân Phương nhìn qua thì thấy quả thực là có một hòn đá to chắn giữa đường, trong lòng liền có một dự cảm không tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!