Chương 420: Không mặc gì
Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường bình tĩnh, không nói gì định mang Đào Hương Vi đi thì bị người cản lại.
Đạo diễn đi tới mới nhận ra anh ấy là ai, khách khí nói: “Thì ra là tổng giám đốc.
Cường, chẳng lẽ Đào Hương Vi đắc tội gì với ngài hay sao, ngài muốn mang cô ấy đi đâu vậy ạ?”
Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường sắc như dao, ánh mắt lúc nhìn về phía đạo diễn khiến người khác lạnh cả sống lưng.
“Cô ấy sẽ không quay quảng cáo này nữa!” Anh ấy mở miệng từ chối đại ngôn này thay cô ấy.
Nếu như anh ấy sớm biết rằng cô ấy sẽ nhận đại ngôn này thì nhất định anh ấy sẽ không cho phép.
“Không quay nữa? Vì sao ạ?” Vẻ mặt của đạo diễn khó hiểu.
Đào Hương Vi không nói rõ được, gần đây anh ấy luôn làm phiền tới công việc của cô ấy, chẳng lẽ cô ấy đắc tội gì với anh ấy ư?
“Ai nói tôi từ chối chứ? Anh buông tôi ra!”
Cô ấy dùng sức vùng ra khỏi tay của người đàn ông, thế nhưng anh ấy lại tăng thêm lực.
Nguyễn Cao Cường quay đầu lạnh mặt nhìn cô ấy, vẻ mặt âm u: “Tôi nói rồi, tôi không cho cô chụp loại quảng cáo như này.
nữa!”
Đào Hương Vi giật mình đối mặt với anh ấy, chỉ là một quảng cáo đồ lót mà thôi, vốn dĩ đây là chuyện rất bình thường, sao lại bị anh ấy cường điệu lên như thế, ngược lại lại khiến cho người khác có cảm giác hố thẹn?
Cô ấy cảm thấy buồn cười, sao cô ấy lại không biết, anh ấy vẫn là tên đàn ông “Bảo thủ” như thế chứ?
“Đây là công việc của tôi, tôi nghĩ là anh không có quyền can thiệp chứ?”
Hiện giờ anh ấy quản đủ thứ, phải ở cùng anh ấy, còn chưa nói tới chuyện để anh ấy nhận con gái, bây giwof ngay cả chuyện công việc mà anh ấy cũng muốn nhúng tay vào sao?
Tuy nhiên, kể từ ngày cô ấy bước chân vào làng giải trí để đóng phim và đóng quảng cáo, anh ấy vẫn luôn một mực phản đối.
“Công việc?” Nguyễn Cao Cường híp mắt, lạnh lùng nhìn chãm chãm vào cô ấy, cười lạnh nói: “Con gái bị bệnh mà cô cũng không quan tâm, bây giờ cô lại còn ăn mặc hở hang ở đây để cho người khác chụp ư?
Đây là loại công việc chó má gì chứ?”
Giờ phút này, toàn thân của Nguyễn Cao.
Cường đều phát lạnh, người bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ… Bọn họ có con gái sao?
Ai cũng biết Nguyễn Cao Cường vẫn đang độc thân, rốt cuộc Đào Hương Vi có quan hệ gì với anh ấy?
Sắc mặt của Đào Hương Vĩ lúc đỏ lúc.
trắng, sao anh ấy lại có thể nói những lời như vậy trước mặt người khác chứ?
Thế nhưng cô ấy lại quan tâm lời nói con gái đang bị “Anh nị nh của anh ấy hơn.
Vân Nhi bị bệnh sao? Sao lại thế được?” Cô ấy hoàn toàn không biết.
“Con gái bị bệnh mà cô cũng không biết, cô làm mẹ kiểu gì vậy?” Nguyễn Cao Cường nghĩ đến nhiều người nhìn thấy dáng người của cô ấy như vậy, đáy lòng liền không thể kìm chế được cơn tức giận cứ trào ngược lên.
*Tôi..” Đào Hương Vi không muốn cãi nhau với anh ấy nữa, nhất là làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể xin nghỉ phép hôm nay được không? Ngay mai tôi quay lại chụp bổ sung được không?”
“Chuyện này..” Đạo diễn cảm thấy khó xử, vốn định hôm nay sẽ chụp xong, không thể kéo dài được nữa.
“Cô không nghe rõ sao? Tôi nói cô không được chụp quảng cáo này nữa!” Đôi mắt của Nguyễn Cao Cường tối sầm đến đáng sợ, người phụ nữ này không hiểu lời nói của anh †a sao?
“Không chụp nữa? Chẳng lẽ anh muốn tôi vi phạm hợp đồng hay sao?” Cô ấy không bồi thường nổi vi phạm hợp đồng đâu.
“Nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường, chuyện này không đáng, hay là cô chụp thêm nửa tiếng nữa, hoàn thành nốt phần còn lại luôn.” Đạo diễn suy nghĩ thay cô ấy.
Đào Hương Vi còn chưa kịp mở miệng thì thanh âm lạnh lùng của Nguyễn Cao Cường đã vang lên: “Phải bồi thường bao nhiêu?”
Đào Hương Vi khó hiểu nhìn về phía gương mặt anh tuấn của người đàn ông, nhìn dáng vẻ này của anh ta, chẳng lẽ anh ta muốn bồi thường tiền giúp cô ấy sao?
*15 tỷ” Cô ấy là người ký hợp đồng nên đương nhiên cô ấy biết rõ phải bồi thường bao nhiêu.
Nguyễn Cao Cường nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Chỉ vì 15 tỉ mà cô đi chụp bộ ảnh đó ư?”
Anh ta lạnh lùng nén giận, nằm chặt tay cô ấy, không nói thêm lời vô nghĩa nữa, kéo thẳng cô ấy ra ngoài, đồng thời lúc đi qua đạo diễn còn ném lại một câu: “Ngày mai cho người ký hợp đồng qua đây, tôi sẽ bồi thường tiền hợp đồng”
Đạo diễn cùng những người khác kinh ngạc nhìn anh ta mạnh mẽ kéo cô ấy đi, ông lớn chính là ông lớn, muốn vi phạm hợp đồng liền vi phạm hợp đồng, ai bảo người ta nhà giàu nhiều tiền chứt Đào Hương Vi bị anh ta nhét vào trong xe, ngay sau đó anh ta không nói lời nào liền ngồi vào chỗ lái xe, lái xe về nhà.
Trên đường trở về nhà, hai người cũng không nói chuyện với nhau, bầu không khí ngột ngạt và xấu hổ.
Trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi, Đào.
Hương Vì thay quần áo xong rồi đi sang phòng thăm con gái.
“Vân Nhi sao rồi ” Cô ấy hỏi chị Vân “Tạm thời cô bé vẫn ổn ạ” Chị Vân vẫn luôn ở bên cạnh Vân Nhi.
Đào Hương Vi sờ trán của con gái, có chút mồ hôi, nhưng may mà độ ấm vẫn bình thường.
Cô ấy nhẹ nhàng lau mồ hôi cho con gái, ồi lâu, rồi y cô bé ngủ sau đó yên lặng nhìn cô bé mị mới ra khỏi phòng, không quấ nữa.
Nguyễn Cao Cường nghe mấy cuộc điện thoại, sau đó liền trực tiếp vào phòng là việc.
Nghĩ đến công việc quảng cáo đồ lót, Đào Hương Vi liền tới phòng làm việc.
Ngay khi cô ấy vừa gõ cửa, thì anh ta vừa nói chuyện điện thoại xong, thấy cô ấy đi vào, trên người vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi màu trằng, vẫn có thể nhìn thấy được được chiếc áo lót đỏ ở bên trong.
Anh ta nhớ rõ đây là chiếc áo lót lúc nấy mà cô ấy vừa chụp, cô ấy vẫn chưa thay ra sao?
“Cô đi xem Vân Nhi chưa?” Đôi mắt phượng sâu không thấy đáy của anh ta nhìn thẳng vào cô ấy.
“Tôi đã nhìn con bé rồi, chỉ là bị cảm lạnh nhẹ thôi, hiện tại đã không sao rồi.”
Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Cô đừng tưởng rằng chỉ là cảm lạnh nhẹ thì sẽ không sao, nếu không phải chị Vân phát hiện sớm, cho con bé uống thuốc đúng lúc thì khôn: chừng bây giờ con bé đang nằm ở bệnh viện rồi!”
Anh ta nói như vậy còn không phải là đang trách cô ấy buổi tối vẫn ở bên ngoài chụp ảnh quảng cáo mà không về nhà chăm sóc cho con gái sao.
“Vân Nhi là do tôi mang thai mười tháng sinh ra, trải qua bao nhiêu gian khổ tôi mới hạ sinh được con gái, nếu con bé không khỏe thì chẳng lẽ tôi có thể tốt được sao, anh đừng nói như thể tôi không quan tâm đến con bé” Đào Hương Vi sửa chữa lại ý nghĩ của anh ta.
“Thế à? Cô thật sự quan tâm đến con bé sao, nếu như cô quan tâm thì sẽ không đi chụp loại quảng cáo đó, ngay cả khi con bé sinh bệnh mà cũng không biết!”
Những lời anh ta nói thật sự rất khó chịu, cô ấy nói với vẻ trào phúng: “Nói như vậy không phải là anh khinh thường công việc đi chụp quảng cáo hay sao? Thế nhưng tôi nói cho anh biết, đấy là công việc của tôi, sau này lại càng có nhiều công việc kiểu như vậy hơn, anh có thể phá rối một lần, nhưng không thể lần nào cũng phá rối được đâu, chắc không phải lần nào anh cũng định đi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho tôi đấy chứ?”
Đôi mắt phượng của Nguyễn Cao Cường tụ lại một chỗ, tiếp đó thân ảnh cao lớn bước đến siết chặt cắm của cô: “Cô còn muốn tiếp tục sao? Cô còn dám tiếp tục quay loại quảng cáo bán thịt này hay sao?”
Đào Hương Vi xấu hổ và giận dữ không thôi, cô ấy trừng mắt nhìn anh ta, thanh âm lạnh lùng nói: “Cài gí mà quảng cáo bán thịt chứ? Anh có thể đừng nói khó nghe như vậy được không?”
Người đàn ông nheo mắt nói với giọng mỉa mai: “Chẳng lẽ lại không đúng sao? Cô mặc như vậy cho nhiều người xem như thế, như vậy mà không phải là bán thịt thì gọi là gì?
Anh ta cúi đầu mà vẫn có thể nhìn thấy cổ áo mở rộng của cô, rãnh ngực sâu hun hút, sự tức giận hiện lên trong đáy mắt anh ta.
Bàn tay to khô ráo đột nhiên luồn phía dưới góc áo của cô mà tiến vào, luồn vào.
phía sau lưng của cô, sau đó cởi nút áo với vẻ thuần thụ!