Chương 410: Anh còn dám nhốt tôi?
Cửa xe hạ xuống, Hà Tuấn Khoa ngồi đăng sau xe nheo mắt nhìn căn biệt thự phía xa xa, ánh mắt lộ lên vẻ hung ác.
“Tổng giám đốc, hay bây giờ chúng ta cứ xông thẳng vào cứu cô Giang ra ngoài đi ạ”
Hoài Vũ không hiểu lý do vì sao Hà Tuấn Khoa lại mang người đến đây.
Lại còn bảo bọn họ bây giờ không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nên bao vây biệt thự từ bên ngoài. Anh ta không tin là Hà Hà Tuấn Khoa lạnh giọng nói: “Không được, tôi không cho phép các cậu hành động, tất cả đều phải ở yên đây!”
Không phải là anh sợ Hà Tùng Nhân, anh cũng không muốn Lâm Hương Giang bị bắt đi, nhưng với tình thế lúc này, Lâm Hương Giang ở cạnh Hà Tùng Nhân mới là lựa chọn đúng đắn.
So với hiểu biết của anh về Hà Tùng Nhân thì dù hản có độc mồm độc miệng đến đâu cũng sẽ không mặc kệ sống chết của Lâm Hương Giang.
Dù cho bây giờ Hà Tùng Nhân không thể hoàn toàn hóa giải chất độc trong người cô ấy, nhưng ít nhất cũng giảm bớt được phần nào.
Đợi đến lúc hắn cho Lâm Hương Giang.
uống thuốc giải xong thì anh sẽ xông vào cứu cô, sẵn tiện bắt luôn tên điều chế thuốc độc về.
Sau khi Hà Tùng Nhân cho Lâm Hương Giang uống thuốc xong thì cô hôn mê một lúc lâu mới tỉnh lại.
Mở mắt nhìn xung quanh, thấy cách bày.
biện của căn phòng thì ngay lập tức cô đã nhận ra đây là biệt thự của Hà Tùng Nhân.
Lần trước cô đã từng tới chỗ này.
Những chuyện xảy ra trước khi hôn mê lần lượt ùa về, tất thảy đều là do Hà Tùng Nhân đã hạ độc cô.
Cô vùng vẫy muốn đứng lên đi tìm Hà Tùng Nhân để hỏi cho ra lẽ, nào ngờ vừa mới xốc chăn lên thì cửa phòng mở ra.
Là Hà Tùng Nhân, hắn thấy cô muốn xuống giường thì vội vàng bước lại ngăn cản: “Cô muốn đi đâu? Sức khỏe còn chưa ổn định, tạm thời cứ nằm đây nghỉ ngơi trước đi.
Nếu đói bụng thì tôi sẽ cho người mang đồ ăn vào.”
Nhìn bộ dạng tỏ ra thân thiết của hắn, cô vẫn khó có thể tin được chính hẳn là người đã hạ độc cô!
Hà Tùng Nhân nhìn cô không nói lời nào mà trừng mắt giận dữ thì thở dài một hơi nói: “Hương Giang, tôi biết cô giận tôi, thật ra tôi cũng không muốn đối xử với cô như vậy.
Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô và chú Út kết hôn”
Nghe hắn nói như vậy xong, Lâm Hương.
Giang mới hiểu ra mọi chuyện.
“Vậy nói cách khác, những kẻ bắt cóc tôi trong hôn lễ kia là do anh sắp xếp. Anh cũng chính là người âm mưu phá hoại lễ cưới của tôi và Hà Tuấn Khoa!”
Hà Tùng Nhân im lặng một lúc sau mới trả lời: “Phải.”
“Nếu mọi chuyện đều là một tay anh sắp xếp, tại sao Hà Tuấn Khoa lại đồng ý tổ chức.
hôn lễ với An Thu Huyền?” Cô có một chút khó hiểu, rõ ràng anh ấy và An Thu Huyền đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn. Chuyện này có thể là giả sao.
“Cái này chỉ có thể nói là do chú Út… quá yêu cô” Nói xong câu này, hắn cũng không thể không bội phục chú Út.
Lâm Hương Giang nhíu mày, nghe mà không hiểu câu này có ý gì.
“Là vì tôi đã dặn mấy kẻ bắt cóc đi nói với chú rằng nếu muốn giữ lại mạng của cô.
thì phải kết hôn với An Thu Huyền. Cộng thêm cả việc lấy thuốc giải, nếu muốn có thuốc bắt buộc phải đáp ứng yêu cầu của tôi là rời xa cô, khiến cho cô phải đem lòng hận chú” Hà Tùng Nhân nói rõ hết một lần với cô.
Lâm Hương Giang sau khi nghe được mọi chuyện thì sắc mặt cực kì khó coi, cô không bao giờ nghĩ tới việc Hà Tuấn Khoa làm những chuyện tuyệt tình, nhẫn tâm kia là vì cô!
Giờ phút này cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, đáng lẽ ra cô nên bị độc chết cho xong!
Cô cũng đã tin Hà Tuấn Khoa có thể đóng kịch trước mặt cô…
Chỉ có điều, tờ giấy chứng nhận kết hôn kia quả thực làm cho cô đau thấu tâm can.
Nếu không phải vì tờ giấy chứng nhận đó, cô cũng sẽ không tin tình cảm của anh đối với cô là giả, cũng sẽ không tin việc anh làm mọi thứ là vì để trả thù cô, giả vờ đối xử tốt với cô.
Cô bật cười, tự cười bản thân mình sao có thể ngốc đến thế…
“Anh cũng có bản lĩnh thật, có khả năng vừa lừa tôi vừa giở trò với anh ấy” Lúc này, cô không thể không “khen ngợi” hẳn một câu.
“Tất cả mọi chuyện tôi làm đều là vì cô, là vì muốn cô ở lại bên cạnh tôi thôi!” Hà Tùng Nhân quả thực không biết mình đã làm gì sai.
Cô liếc hẳn, không thể tin hẳn có thể đưa ra một lý do hoang đường đến như vậy!
“Cho dù cô không chịu quay lại với tôi, tôi vẫn cầu xin cô, nhưng cô muốn kết hôn với chú Út, đương nhiên là tôi không đồng ý!”
“Anh… anh cho rằng anh làm những việc này rất đúng sao?” Cô càng nói càng cảm thấy buồn cười, thật sự không hiểu được trong đầu anh ta đang suy nghĩ cái gì?
Hà Tùng Nhân bỗng nhiên nắm lấy tay cô, bộ dạng thâm tình lại có chút điên cuồng: “Hương Giang, yêu một người không cần lý do, tôi cũng không cần biết có đúng lý lẽ hay không, tôi chỉ biết mình không thể đánh mất côi”
Dáng vẻ của hẳn làm cô cảm thấy hơi đáng sợ, lập tức rút tay về, thậm chí còn lui về phía sau, rõ ràng muốn tránh hắn.
“Anh đừng đụng vào tôi! Cái này căn bản không phải là yêu, anh là đồ biến thái, anh không bình thường!”
Lúc trước cô cho rằng hẳn bị bệnh giống với mẹ mình, bây giờ mới phát hiện, cách cư: xử này của hắn chính xác là biểu hiện của bệnh tâm thần!
Không biết có phải hành động né tránh của cô đã kích thích Hà Tùng Nhân hay không, chẳng biết tại sao hắn lại cười to vài tiếng, sau đó áp sát vào cô, đè thấp giọng nói: “Hương Giang, cho dù tôi không bình thường, cũng đều là bởi vì cô, cô đừng hòng có suy nghĩ muốn thoát khỏi tôi!”
Cô thoắt cái im lặng, nói chuyện với một kẻ điên cũng không có ích gì Xoay người muốn xuống giường, cô không muốn đứng với hắn thêm một giây nào nữa.
“Cô muốn đi đâu? Tôi nói cho cô biết, cô chỉ có thế ngoan ngoãn ở lại đây, không có sự cho phép của tôi, cô không được ra ngoài” Hắn cùng lúc giữ chặt hai tay của cô, không để cô đi “Anh… Anh muốn nhốt tôi đến khi nào?”
Lâm Hương Giang tức giận nói.
“Tôi làm sao mà lại nhốt cô? Cơ thể của cô chưa bình phục, tôi chỉ là suy nghĩ cho cô, để cô nghỉ ngơi cho tốt mà thôi”
“Anh không cần phải giả vờ nữa, mau thả tôi ra” Cô yếu ớt gỡ tay hẳn ra.
Sắc mặt của Hà Tùng Nhân lại thay đổi, vô cùng mạnh bạo đem cô đè lên giường, giữ lại hai tay của cô không cho cô giấy dụa.
“Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng có chạm vào người tôi!” Cô vô cùng tức giận quát lên, chỉ hận bản thân quá yếu, không thể chống cự lại hẳn.
Hắn ta đè cô, một tay vuốt ve trên gò má của cô, giọng điệu thương tiếc nói: “Hương Giang, đừng làm loạn nữa, cô như vậy sẽ làm tôi lo lắng”
Lam Hương Giang tránh né tay hẳn, hơi thở trâm xuống, trừng mắt lạnh lùng nói “Anh rốt cuộc muốn thế nào mới thả tôi đi?
Anh đem tôi giữ bên cạnh cũng vô ích, tôi sẽ không quay lại với anh.”
Hãn lại như không nghe thấy lời của cô, tiếp tục tự mình nói: “Ngoan nào, trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đi thúc giục Vi Minh Sơn, kêu cậu ta nhanh chóng chế ra thuốc.
giải, cô sẽ không bị giày vò như thế này nữa”
Lâm Hương Giang nghe vậy, lông mày nhíu lại thật sâu, khó hiểu nhìn hắn, cô nghi ngờ đầu óc hắn thật sự có vấn đề.
Nếu không sao hẳn lại thay đổi thất thường như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!