Chương 407: Anh ta chính là người đứng phía sau
An Thu Huyền nhìn khuôn mặt lạnh lùng như quỷ satan của người đàn ông gần sát mình trong gang tấc, có một cảm giác sợ hãi như sắp tới ngày tận thế.
Thế nhưng sự không cam lòng khiến cô ta vấn giấy giụa, nỗ lực dựa vào tia sức lực cuối cùng túm lấy tay anh, dùng hết sức bình sinh nói: “Cầu xin anh tha cho em… em có chuyện quan trọng cho anh biết… để em lấy công chuộc tội…”
Hà Tuấn Khoa nghĩ tới việc cô ta mua chuộc người để giết con trai mình, sự tức giận không cách nào tiêu tan nổi, anh muốn chính tay giải quyết cô ta, không thể nào cho qua được!
Sức lực của anh vẫn không thả lòng, giữ cô ta lại chỉ tăng thêm tai họa về sau thôi.
Là.. là chuyện trúng độc của Lâm Hương Giang, anh không muốn biết sao?” An Thu Huyền khó khăn nói ra những lời này, bởi vì thiếu oxy, hai tròng mắt dần trở nên trắng dã.
Hà Tuấn Khoa nghe vậy ánh mắt hơi nheo lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
“Khụ khụ..” An Thu Huyền có thể thở lại, không ngừng ho kịch liệt, khuôn mặt tím ngắn giảm bớt một chút, chỉ là yết hầu không ngừng đau rát khó chịu.
Không đợi cô ta hòa hoãn lại, Hà Tuấn Khoa đã năm chặt lấy bả vai cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Chuyện Lâm Hương Giang trúng độc là sao? Cô tốt nhất nói rõ ràng cho.
tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô đau khổ hơn cả vừa rồi!”
An Thu Huyền dồn dập thở hổn hển, cô ta thật sự sợ anh, tuy rằng khi cất tiếng nói rất đau nhưng lại không dám chậm trễ chút nào: “Cô ấy trúng độc… thật ra đều là do Hà Tùng Nhân giở trò”
Chuyện tới nước này, vì giữ lại mạng cho mình, cô ta không thể không nói ra Hà Tùng Nhân.
Đôi mắt Hà Tuấn Khoa nheo lại, Hà Tùng Nhân?
Quả thật là hắn ta?
Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn điều tra ra kẻ đứng phía sau, cũng bắt đầu nghi ngờ Hà Tùng nhân, chỉ là chưa chắc chắn có phải thật sự do cháu trai mình làm hay không.
“Hà Tùng Nhân đã làm những gì? Cô nói rõ ràng rành rọt ra cho tôi.”
“Em nói rồi anh sẽ cho em một cơ hội sống, được không?” An Thu Huyền sợ hãi xin tha.
Anh nheo mắt lại: “Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, mau nói đi!”
An Thu Huyền nuốt một ngụm nước miếng, nói tất cả mọi chuyện cho anh, từ ban đầu khi Hà Tùng Nhân tìm cô ta hợp tác rồi làm thế nào để ép anh không thể không kết hôn với cô ta đến chuyện lừa gạt Lâm Hương Giang, nói làm sao để giải độc cho cô.
Hà Tuấn Khoa sau khi nghe được, khuôn mặt tuấn tú trở nên âm u khiến người ta sợ hãi, anh không ngờ cháu trai mình lại có ý đồ đen tối như vậy, không ngờ lại có kế hoạch làm ra những chuyện tàn ác như vậy.
Vì chia rẽ anh và Lâm Hương Giang, còn dám tiêm thuốc độc cho cô!
Thủ đoạn của Hà Tùng Nhân đúng là quá tàn nhẫn, rõ ràng hẳn ta thích Lâm Hương Giang, vậy mà có thể nhẫn tâm ra tay hạ độc côt “Những gì nên nói em đều nói cả rồi, anh không thể giết em, anh giữ em lại, ít nhất em còn có thể làm chứng cho anh” An Thu Huyền nói rồi lập tức sốt ruột tìm cơ hội sống sót cho mình.
Lúc này Hà Tuấn Khoa nắm chặt tay lại, hơi thở anh nặng nề, có thể thấy gân xanh hãn rõ trên trán anh, trong lòng tức giận đến cực điểm!
Nếu Hà Tùng Nhân ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ giết chết hắn ta!
“Cô cũng chỉ có chút giá trị như vậy thôi, chờ giải quyết chuyện này xong, tôi sẽ lại tìm cô tính số!” Hà Tuấn Khoa nói rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi, giống như là vội giải quyết chuyện gì đó.
Khi anh đi tới cửa lại nghĩ tới điều gì, cũng không quay đầu lại mà chỉ cảnh báo: “Trước khi tôi tìm được hắn ta, cô tốt nhất đừng có mà bí mật báo tin!”
“Em hiểu rồi… em sẽ không nói đâu..” An Thu Huyền che lại cổ họng đau rất, vội vàng đáp lời Sau đó, cô ta nhìn anh rời đi, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm…
Lần này cô ta tìm đường đường sống trong chỗ chết, không biết sau này anh có buông tha cho cô ta hay không?
Bệnh viện tâm thần.
Hà Tùng Nhân đưa một quả táo vừa gọt xong cho mẹ mình: “Ăn đi”
Liễu Thu Cúc ngây ngô cười hề hề nhận lấy: “Ăn trái cây..” Bà ta cản một miếng sau đó đưa tới bên miệng hẳn ta: “Con cũng ăn, ăn..”
“Con không ăn, mẹ ăn đi” Giọng điệu Hà Tùng Nhân rất bình thản.
Liễu Thu Cúc cũng không ép anh ta, hơn nữa còn rất nghe lời thưởng thức quả táo.
Hà Tùng Nhân không nói gì mà chỉ nhìn mẹ mình, ánh mắt dần hiện lên những cảm xúc phức tạp.
“Mẹ, mẹ yên tâm, những người đó khiến chúng ta sống không tốt, con cũng sẽ không khiến họ sống dễ dàng” Trong mắt anh ta hiện lên tia hung ác.
Liễu Thu Cúc chỉ lo ăn, căn bản không để ý tới lời anh ta nói Có đôi khi hắn ta còn nghĩ, bà ta thành ra như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có nhiều phiền não.
Sau khi Hà Tùng Nhân thăm mẹ xong, rời khỏi bệnh viện tâm thần, nhận được điện thoại của cấp dưới nói: “Anh Tùng Nhân, cô Lâm Hương Giang ngất xỉu.”
“Cô ấy ngất xỉu? Thật sao?” Có vẻ như anh ta đã biết trước là cô sẽ ngất xỉu.
“Vâng, hiện giờ cô ấy đang ở bệnh viện”
“Biết rồi, giờ tôi sẽ qua đó” Hà Tùng Nhân cất di động đi, lập tức lái xe đi tới bệnh viện.
Anh ta vẫn luôn chờ ngày này, chỉ cần Lâm Hương Giang hôn mê, bệnh tình ngày càng nặng thì chú Út mới có thể e dè.
Mà bên kia, Hà Tuấn Khoa cũng nhận được tin Lâm Hương Giang tới bệnh viện, ngay lập tức vội vàng tới bệnh viện.
Hà Tùng Nhân tới bệnh viện trước, đi vào phòng bệnh thấy Lâm Hương Giang hôn mê bất tỉnh năm trên giường.
Hản ta làm bộ sốt ruột hỏi bác sĩ: “Cô ấy làm sao vậy?”
“Cơ thể mệt nhọc quá độ, hơn nữa độc.
trong cơ thể cũng dần tăng lên, dẫn tới đột nhiên hôn mê” Bác sĩ nói.
“Sao có thể như vậy chứ? Cô ấy vẫn luôn uống thuốc giải để khống chế độc tố…”
“Vậy… có lẽ là do hiệu quả của thuốt không đủ, cách điều chế thuốc giải có lẽ chưa phù hợp với cô ấy”
Khi Hà Tuấn Khoa tiến vào, đúng lúc nghe được lời này của bác sĩ.
“Tổng giám đốc Khoa, anh đã tới rồi tình hình của cô Hương Giang tôi đã kiểm tra qua, vừa rồi anh cũng nghe nói rồi chứ?” Bác Sĩ nói.
Hà Tuấn Khoa nhìn thấy Hà Tùng Nhân tới đây nhanh như vậy, nhìn Lâm Hương Giang hôn mê, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Anh gật đầu nói với bác sĩ: “Nghe được rồi, ý anh là muốn điều chế lại thuốc giải sao?”
“Đúng vậy, hoặc là tăng lượng thuốc lúc trước lên”
Anh nhìn về phía Hà Tùng Nhân, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: “Cậu thấy thế nào? Dù sao thì đây cũng là bác sĩ điều chế thuốc giải mà cậu tìm về cho Hương Giang”
Hà Tùng Nhân trầm ngâm, bày ra bộ dạng khó xử: “Người bạn đó của cháu vẫn luôn tự nghiên cứu thuốc giải, đến bây giờ vẫn chưa thể điều chế ra thuốc giải chính xác, chỉ sợ… anh ấy cũng khó mà điều chế ra thuốc giải”
“Không phải cậu nói anh ta rất hiểu biết về nghiên cứu độc tố sao?” Hà Tuấn Khoa khẽ nheo mắt, không vạch trần sự giả tạo ủa hắn ta.
“Đúng vậy, nhưng độc này quá mạnh, anh ấy chỉ có thể điều chế ra thuốc áp chế thuốc độc, còn thuốc giải thật sự thì rất khó, hay là… chú Út tìm người hạ độc cô ấy, hỏi xem bọn họ muốn thế nào mới chịu giao thuốc giải ra?”
Hà Tuấn Khoa nghe được lời này của hắn ta thì âm thâm cười lạnh, đây mới là mục đích thật sự của hắn ta!