Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 395: Bị anh đè có chút đau

Hà Tuấn Khoa sa sầm mặt mày, còn kém.

điều không nói thẳng một câu khiến cho hẳn cút!

Lâm Hương Giang càng cảm thấy anh rất nực cười, tức giận nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải dẫn đường cho anh, mau kêu người của anh cút ngay đi cho tôi!”

Hà Tuấn Khoa nhếch môi, không nói lời đối mặt với cô, cũng không bảo vệ sĩ tránh ra.

Anh cứ như vậy không chớp mắt nhìn cô chăm chú, rõ ràng là một loại chèn ép không.

tiếng động, nhất định muốn cô đưa anh đi gặp con trai Lâm Hương Giang không thể nhịn nổi nữa, cô trực tiếp đẩy đám vệ sĩ cản đường ra: “Tránh rai”

Nhưng mà sức lực của một người phụ nữ như cô vốn dĩ không có cách nào chống lại mấy tên vệ sĩ. Bọn họ vẫn đứng ở trước mặt cô như cũ không nhúc nhích.

Hà Tùng Nhân muốn đi giúp đỡ, khóe mắt lại nhìn thấy Lâm Thanh Dương nên lặng lẽ thu tay lại.

“Khốn kiếp! Ai dám bắt nạt mẹ của tôi!”

Lâm Thanh Dương trực tiếp xông tới đập mấy tên vệ sĩ.

Cậu nhóc che chắn ở trước mặt mẹ mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị băng bó.

tràn đầy vẻ tức giận, trợn mắt nhìn người đàn ông cao lớn phía đối diện: “Đồ cặn bã, tôi không cho phép ông bắt nạt mẹ tôi!”

Lông mày Hà Tuấn Khoa nhíu lại, mặt không cảm xúc lạnh lùng nói: “Bố là bố ruột của con đó!”

Đồ cặn bã cái gì? Nhiều ngày không dạy dỗ nó, mà thằng nhóc đã coi trời bằng vung rồi sao?

“Ông không phải! Chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ ba con, ông là đồ cặn bã bắt nạt mẹ của tôi!” Lâm Thanh Dương hừ hừ nói.

Cậu nhóc nói xong, giang hai cánh tay che chở ở trước mặt mẹ, tuyên chiến với người đàn ông đối diện: “Nếu ông còn muốn bắt nạt mẹ tôi, thì hãy qua ải của tôi trước đãt”

Lâm Hương Giang cúi đầu nhìn về phía con trai, thăng nhóc này còn bày ra tư thế nghênh chiến. Trong lòng cô vốn còn tức giận Hà Tuấn Khoa, lúc này ngược lại bị con trai chọc cười.

Hà Tuấn Khoa nhìn thấy khóe miệng cô hơi cong lên, dáng vẻ yên lặng mỉm cười của cô thật làm người ta say m “Bố không bắt nạt cô ấy, bố đến là để thăm con” Lời này của anh là nói với con trai, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Lâm Hương Giang.

Hà Tùng Nhân vốn rất bình tĩnh, nhưng lại phát hiện ánh mắt chú út nhìn Lâm Hương Giang vô cùng đặc biệt, đáy mắt không kiềm chế được thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Thăm tôi sao? Tôi thì có gì để thăm chứ? Hơn nữa, ông cũng đồng ý chuyện tôi và ông cắt đứt quan hệ ba con, ông lấy mặt mũi ở đâu để tới thăm tôi?” Hôm nay Lâm Thanh Dương không cho anh một chút thể diện nào.

“Đây chẳng qua là con một bên tình nguyện, còn bố không đồng ý” Hà Tuấn Khoa không nhanh không chậm nói.

Lâm Hương Giang không dám tin trợn mắt: “Anh chơi xấu sao? Anh… anh quá vô sỉ!”

“Con là con trai bố, đây là quan hệ máu mủ không thể phủ nhận được”

“Hừt Ông là đồ cặn bã, tôi mới không thèm làm con trai của ông!” Lâm Thanh Dương dứt lời đã cầm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, chúng ta đi, không cần quan tâm ông t: Đừng tưởng cậu bé không biết, đồ đàn ông cặn bã nói gì mà đến thăm nhóc, nhưng thật ra là mượn cớ đến gặp mẹt Cậu bé không thể để cho tên đểu cáng đó được như ý!

Không cần Hà Tuấn Khoa ra lệnh, vệ sĩ đã làm tròn bổn phận cản đường bọn họ lại Lâm Hương Giang quay đầu, mắt lạnh nhìn anh, lạnh lùng nói: “Con trai anh cũng đã gặp rồi, anh còn muốn sao nữa?”

“Tôi…” Ánh mắt Hà Tuấn Khoa nhìn cô như đang muốn nói gì đó, nhưng lúc này có một giọng nữ đang gọi anh: “Tuấn Khoa…”

Lâm Hương Giang nhìn sang, có một chiếc xe vừa mới dừng lại, người xuống là An Thu Huyền. Cô ta vẫy tay với Hà Tuấn Khoa rồi đi về phía anh.

Chẳng mấy chốc, An Thu Huyền đã đi tới bên cạnh anh, còn chủ động khoác lên cánh tay anh rất tình cảm Lâm Hương Giang thấy vậy, trái tim cô khế co thắt lại…

“Tuấn Khoa, sao anh không đợi em? Em cũng lâu rồi không gặp Thanh Dương, rất nhớ cậu bé” Giọng An Thu Huyền nhỏ nhẹ dịu dàng giống như đang làm nũng.

Hà Tuấn Khoa vẫn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng giữa hai lông mày có nhàn nhạt lãnh ý.

Là ai nói với cô ta, anh đến gặp con trai?

“Bà cô già, cô nói nhớ tôi mà không thấy xấu hổ sao?” Lâm Thanh Dương bĩu môi một cái, hoàn toàn không công nhận.

An Thu Huyền nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, sắc mặt lúc đó lúc trằng, rõ ràng là muốn nổi giận với anh. Nhưng cô ta chẳng qua chỉ hít sâu một hơi, rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Chẳng qua là có một chút bị tổn thương nói: “Thanh Dương, sao cháu có thể nói những lời như vậy? Dù gì trong quá khứ cô cũng đã từng chăm sóc cháu, có phải cháu nói chuyện nên lịch sự một chút hay không?”

Lần này cậu nhóc trực tiếp quay mặt qua chỗ khác: “Cô là ai? Tôi quen cô sao?” Chứ đừng nói gì đến cảm tình.

“Cháu…” An Thu Huyền suýt chút nữa bị cậu nhóc chọc tức chết. Nếu không phải có Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh thì cô ta nhất định phải đánh nó một trận, thằng nhóc hôi hám thiếu đánh!

Giống như mẹ nó không có giáo dụ!

c Cô ta liếc một cái về phía Lâm Hương Giang, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta dựa vào vai Hà Tuấn Khoa, dáng vẻ giống như một chú chim nhỏ, nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Dương: “Đứa nhỏ này cháu đúng là nghịch ngợm, dù sao thì cô và ba của con đã kết hôn rồi. Con cũng không thể nói không quen biết cô, cô biết con không muốn thừa nhận thân phận của cô, nhưng bây giờ cô đúng là mẹ kế của con”

An Thu Huyền nói xong lại cố ý liếc nhìn Lâm Hương Giang, chỉ thấy sắc mặt Lâm Hương Giang khó coi hơn vừa nãy một chút, trong lòng âm thâm đắc ý.

Lâm Hương Giang thấy khóe miệng cô ta nhếch lên, nhìn nhu nhược koc có chút toan tính nào nhưng thật ra thì cô ta cố ý nói lời này chỉ vì để kích thích cô sao?

Độ cong khóe miệng An Thu Huyền không duy trì được quá lâu. Lâm Thanh Dương trực tiếp “xì” một tiếng với cô ta, ngay.

sau đó nói: “Không biết xấu hổ chính là không biết xấu hổ. Ông ta đã không còn là ba tôi nữa rồi, cô còn chạy đến đây đòi làm mẹ ghẻ của tôi sao?”

Nụ cười bên mép An Thu Huyền lần nữa cứng đờ, đáng hận hơn chính là, Hà Tùng Nhân đang đứng bên cạnh cũng phì cười ra tiếng!

Cô ta không nhịn được tức giận hung ác trừng Hà Tùng Nhân, hắn dám cười nhạo cô ta sao?

Bất kể như thế nào thì bây giờ cô ta cũng là thím út của hắn, là bề trên của hắn!

“Tuấn Khoa, anh cũng nghe thấy những lời của cậu bé nói chứ?” Cô ta chỉ có thể làm bộ đáng thương, khiếu nại với người đàn ông cao lớn lạnh lùng bên cạnh.

Không ngờ Hà Tuấn Khoa ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, giọng nói hết sức lãnh đạm: “Ai bảo cô trêu chọc nó?”

Cho nên, anh cũng không giúp cô ta sao?

An Thu Huyền bị oan ức như vậy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt nói rơi liền rơi: “Dạ, đều là em không tốt…

Hà Tuấn Khoa không kiên nhãn liếc cô ta một cái, chuyện anh không chịu nổi nhất là phụ nữ khóc sướt mướt: “Cô khóc cái gì?”

Giọng điệu không được tốt lắm, nhưng anh lại giơ tay lên lau nước mắt cho cô ta.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác rõ ràng là anh đang đau lòng cho cô ta An Thu Huyền rưng rưng nước mắt nhìn anh, vô cùng hạnh phúc và cảm động..

Lâm Hương Giang cảm thấy mắt hơi đau, không muốn nhìn tiếp nữa, nói với con trai: “Chúng ta đi.”

“Dạ” Lâm Thanh Dương ngoan ngoãn đi theo cô, “Hương Giang..” Hà Tùng Nhân cũng muốn đi với cô.

Lúc này Lâm Hương Giang mới nhớ ra đã bỏ quên hẳn, cô hơi nhăn mày hỏi: “Vừa nấy anh ngã có sao không? Thật sự không cần đi khám bác sĩ sao?”

Được cô quan tâm, trên mặt Hà Tùng Nhân nở nụ cười: “Bị cô đè có chút đau, nhưng mà bây giờ không đáng ngại nữa rồi: Hắn nói như vậy có phải quá mập mờ rồi hay không?

Lâm Hương Giang ho nhẹ một tiếng: “Vậy vẫn phải xem qua một chút, trở về với tôi, tôi bôi thuốc cho anh”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!