Chương 392 : Hắn là tên cặn bã
Trong biệt thự của Hà Tùng Nhân, bảo mẫu đẩy Lâm Hương Giang đang ngồi trên xe lăn ra vườn hít thở không khí.
Thuốc giải độc mà Vi Minh Sơn đưa cho cô thực sự rất hiệu quả, sau khi uống xong thân thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu ta nói rằng loại thuốc giải này chỉ có thể làm ức chế độc tố trong một khoảng thời gian, không thể giải độc hoàn toàn trong cơ thể cô.
Bây giờ anh ta chưa kịp chế ra thuốc giải độc hoàn toàn, nên cứ mười lăm ngày cô lại phải uống thuốc giải một lần.
“Mẹ..” Một tiếng bước chân chạy về phía cô.
Lâm Hương Giang vốn dĩ không còn hơi sức lắm, nghe thấy tiếng hô, lập tức giật mình, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là con trai đang chạy về phía cô!
“Thanh Dương…” Nhìn thấy con mình xuất hiện, bao nhiêu nỗi muộn phiền mấy ngày qua của cô đều tan biến Lâm Thanh Dương chạy đến gần định lao.
vào vòng tay của cô nhưng nhìn thấy khuôn mặt thiếu máu và dáng vẻ ốm yếu của cô, cậu nhóc không khỏi cảm thấy đau lòng, cậu đưa bàn tay nhỏ bé lên chạm vào khuôn mặt của cô, “Mẹ ơi, sao mẹ lại gầy như vậy chứ? Có phải vì ba đã làm thương tâm không?” Vừa nhắc tới người bố cặn bã này cậu nhóc liền tức giận.
Lâm Hương Giang im lặng, cụp mắt xuống, trầm giọng: “Không liên quan đến bố của con, là do mẹ không khỏe thôi.”
Cô không thừa nhận, nhưng từ sâu trong lòng cô biết rõ vi rút đã đánh sụp thân thế của cô, nhưng tinh thần của cô tồi tệ như vậy là vì thực sự đã bị Hà Tuấn Khoa làm tổn thương quá sâu.
Tâm tư của anh ấy cũng thật thâm sâu, quá tàn nhãn, kết hôn với cô để trả thù cũng được, về sau anh và An Thu Huyền lại đi đăng ký kết hôn nhanh như vậy.
Từ đầu đến cuối, cô giống như một chú hề ở trước mặt anh, bị anh chơi đùa giữa những tràng pháo tay!
Trong cuộc đời này, cô sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa.
“Con không tin, nhất định là ba đã làm gì có lỗi và khiến mẹ buồn.” Lâm Thanh Dương không ngu ngốc, nhìn thoáng qua đã biết được cô đang nói dối.
Lâm Hương Giang không muốn nhắc đến Hà Tuấn Khoa nữa, cô xoa đầu của con trai: “Tại sao con lại tới đây? Lại còn mang theo cả hành lý?” Muốn tới đây ở với cô vài ngày sao?
Lâm Thanh Dương ngầng đầu, khí thế uy nghiêm: “Con đã cắt đứt quan hệ bố con với tên cặn bã đó rồi. Từ giờ trở đi con chỉ cần mẹ, không cần bố”
“Con cắt đứt quan hệ bố con với anh ấy sao? Anh…anh ấy đồng ý buông tha cho con, để con đi theo mẹ sao?”
“Không tới lượt ông ta đồng ý, đây là tự do của con, ông ta không có quyền can thiệp!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phãn nộ của con trai, cô hơi ngẩn người ra, đứa nhỏ này thật sự đã lớn rồi, như vậy mà cũng nói được.
Chỉ là cô khó mà tin được Hà Tuấn Khoa lại chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai mình.
“Không phải là con nghe nhầm đó chứ?
Anh ấy chỉ kêu con ở lại với mẹ vài ngày sau đó sai người đến đón?”
“Mẹ, mẹ nghe không rõ sao? Là con cắt đứt quan hệ bố con, con không cần ông ta, cho dù ông ta có gửi bao nhiêu người đến con cũng sẽ không rời đi, mà ông ta cũng đồng ý…”
“Đồng ý cái gì?” Lâm Hương Giang nhìn cậu nhóc một cách khó hiểu.
“Đồng ý cắt đứt quan hệ bố con với con”
Lâm Hương Giang sốc tới mức không nói nên lời, Hà Tuấn Khoa thật sự đồng ý sao?
Thậm chí đến con trai mà anh cũng không cần?
Đôi mắt cô mờ đi, chẳng lẽ giờ anh kết hôn với người phụ nữ khác, ngay cả con trai anh mà anh cũng ghét sao?
Trái tim đau nhói không thể giải thích được, anh có thể nhẫn tâm với cô, nhưng sao lại có thể đối với con trai mình như vậy?
Cô âm thầm siết chặt tay, một cơn tức giận dâng trào trong lồng ngực, Hà Tuấn Khoa, anh thật độc ác!
Hai tay cô ôm lấy vai của con trai, trầm giọng nói: “Được, từ nay về sau mẹ con chúng ta nương tựa lẫn nhau mà sống, để cho anh ta biến đi thật xa!”
Lâm Thanh Dương vòng tay qua cổ cô, ôm cô rồi nói bên tai: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, bắt đầu từ hôm nay con sẽ là chỗ dựa cho mẹ”
Đột nhiên nghe được những lời chân thành của con trai, tâm trạng của Lâm Hương Giang tốt lên rất nhiều, vỗ vỗ vai cậu nhóc: “Con trai của mẹ sắp lớn rồi, mẹ già rồi không dựa vào con thì còn dựa vào ai được chứ?”
Mẹ không già chút nào, so với người vợ mới cưới của tên cặn bã kia mẹ còn trẻ trung hơn nhiều” Lâm Thanh Dương không phải đang dỗ dành cô, mà cậu thật sự cảm thấy An Thu Huyền luôn có dáng vẻ già dặn “Có lẽ là mắt của bố bị mù rồi mới nhìn về phía dì già đó.”
Lâm Hương Giang cười xấu xa, nhéo mũi cậu một cái: “Con đó, không được nói xấu sau lưng người khác.”
Lâm Thanh Dương cong môi: “Con không có nói xấu, con nói đều là sự thật.”
Đột nhiên cậu nhóc nhìn thấy đồng hồ đang mang trên tay lóe lên một tia sáng màu đỏ, nhíu mày khó hiểu, ai đã bật công tắc video đồng hồ của cậu?
Chiếc đồng hồ này được ba đặc biệt mời người làm cho cậu, nó có thể định vị và gọi video.
Cậu nhóc chợt nhận ra điều gì đó, nhất định là lúc đang ở nhà, ba thừ dịp cậu không chú ý mà mở công tác video lên.
Nói như vậy thì người bố cặn bã này hiện tại đang nhìn trộm cậu và mẹ rồi!
Khóe miệng Lâm Thanh Dương nhếch lên, ánh mắt ranh mãnh lóe sáng, cậu nhóc.
hằng giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ có biết lúc rời khỏi nhà, bố đã nói gì với con không?”
Lâm Hương Giang nhíu mày, suy nghĩ một chút, suy đoán nói: “Để cho con ăn ngon, ngủ ngon và học tốt?”
“Mẹ, mẹ phải nhớ rãng ông ta là đồ cặn bã, ông ta là kẻ xấu không có lương tâm, làm sao ông ta có thể quan tâm đến con chứ?”
“Vậy anh ấy nói gì với con”
Lâm Thanh Dương giận dữ: “Ông ta nói tương lai ông ta sẽ có con với bà dì già kia, cho nên có người con trai này hay không cũng không quan trọng.”
Lâm Hương Giang nghe vậy, nụ cười trên môi từng chút một biến mất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Anh ấy…thực sự nói với con những điều này sao?” Hơi thở có chút căng thẳng, Hà Tuấn Khoa chết tiệt này!
“Phải, con thề với trời, ông ta chính là nói như vậy, cho nên con cắt đứt quan hệ với ông ta là lựa chọn chính xác, ông ta tìm mẹ kế cho con, nếu sau này có em trai em gái, vậy con còn địa vị gì trong căn nhà đó nữa chứ?”
Nói đến đây ánh mắt của cậu nhóc thật đáng thương.
Ban đầu Lâm Hương Giang chỉ tức giận vì Hà Tuấn Khoa tàn nhẫn với con mình, nhưng lần này là thực sự đã nổi giận rồi, trách mắng: “Đúng là tên khốn kiếp!”
“Đúng vậy, ông ta là một tên khốn kiếp Lâm Thanh Dương đồng ý, thậm chí còn cố tình hướng về đồng hồ mà nói, vừa rồi cậu đã tắt video, nhưng không có tắt cuộc gọi, tên cặn bã kia hẳn là đã nghe thấy bọn họ nói, trong lòng thầm bật cười.
Ai bảo ông ta làm mẹ thương tâm, bây giờ cậu đứng về phía của mẹ, cậu muốn mỗi ngày đều nói xấu ông ta, như vậy thì mẹ sẽ không buồn như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!