Chương 368: Trong mắt anh ấy chỉ có cô
Nói thật, bây giờ Lâm Hương Giang nhìn thấy Hà Tùng nhân chỉ có một loại cảm giác không tốt, đặc biệt là dáng vẻ hắn muốn cười mà không cười kia, giống như cất giấu một bí mật gì đó.
Nhưng quan sát từ bên ngoài, lại không thể nhìn ra, hắn có ác ý gì.
“Nếu anh thật lòng chúc phúc, tôi có thể tiếp thu” Cô lạnh nhạt nói.
Hà Tùng Nhân nhìn thẳng vào sườn mặt cô, vẫn cong môi, có chút bất cần đời, nheo mắt lại, hạ thấp âm thanh: “Hương Giang, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô thật sự quyết định rồi sao, muốn kết hôn với chú út tôi sao?”
Lâm Hương Giang liếc xéo hắn, giọng nói vấn nhàn nhạt: “Không phải anh đã nhìn thấy nơi này đã chuẩn bị xong hết tất cả rồi sao, chẳng lẽ anh còn tưởng rằng chúng tôi đang chơi trò gia đình sao?”
Hà Tùng Nhân vài giây, tiện đà a một tiếng: “Nói như vậy, những lời lúc trước tôi nói với cô, cô hoàn toàn không để ở trong lòng, không, cô căn bản không tin”
Lâm Hương Giang nhíu mày, hắn nói, Hà Tuấn Khoa tổ chức hôn lễ với cô là vì trả thù những chuyện ma quỷ đó của cô?
“Anh biết rõ tôi không tin vì sao còn muốn nói?”
“Đương nhiên là vì tôi muốn tốt cho cô, không muốn cô vì chú ấy mà phải chịu thương tổn”
“Có phải anh nhầm rồi không? Ở trong hôn lễ bỏ rơi tôi, người làm tổn thương tôi là anh, nhanh như vậy mà anh đã quên rồi sao?” Không phải cô không mỉa mai.
Hà Tùng Nhân mim chặt môi, trong mắt có gì đó chợt lóe qua, rất nhanh hắn nói: “Tôi thừa nhận, lần đó là tôi sai, là tôi làm tôn thương cô, tôi đã ý thức được bản mình sai rồi, tôi cũng xin lỗi cầu xin cô tha thứ, đến bây giờ cô vẫn không chịu tha thứ cho tôu sao?”
“Tôi tha thứ hay không có quan trọng như vậy sao?”
“Đương nhiên là quan trọng! Cô là người tôi để ý nhất!”
Hắn đột nhiên thổ lộ tình cảm thực sự dọa Lâm Hương nhảy dựng lên, không dám tin tưởng nhìn hẳn.
Giây lát sau, cô miễn cưỡng nhếch nhếch môi: “Anh đang nói chuyện cười gì rồi? Người anh để ý nhất nên là Phan Thanh Y…”
Nhưng cô đã quên mất, anh ta và Phan Thanh Y đã ly hôn rồi, hiện giờ cô ta còn ở trong ngục giam đợi.
“Không, Cao Ánh, sau đó tôi mới phát hiện ra, trong trái tim tôi trước sau vẫn là cô, người tôi để ý nhất cũng chỉ có cô!” Cảm xúc của hắn đột nhiên kích động, cầm tay cô.
Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy như bị bỏng, hất tay hẳn ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Hà Tùng Nhân, tôi và anh đã sớm không có liên quan nữa rồi, hơn nữa từ nay về sau tôi là mợ út của anh, tốt nhất là anh cách tôi xa một chút!”
Cô nói xong những lời này, không muốn để ý tới hẳn nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hà Tùng Nhân lại nói với bóng lưng cô: “Hương Giang, tôi nói những lời này đều là sự thật, nếu cô nghĩ thông suốt, cứ nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi đưa cô rời đi”
Lâm Hương Giang chỉ muốn lườm hẳn, có phải đầu óc hẳn có vấn đề hay không?
Cô không đáp lại, hẳn vẫn tiếp tục nói: “Bạn của tôi chính là bác sĩ, cô theo tôi, tôi bảo đảm sẽ chữa khỏi vấn đề của cô”
Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người lạnh lùng nói với hẳn: “Anh câm miệng đi, tôi không có vấn đề gì cả, không cần khám bác sĩ! Anh còn dây dưa với tôi, tôi sẽ nói chú út của anh tới giải quyết vấn đề này của anhl”
Nhưng mà hẳn không chút để ý cười: “Cô cho rằng tôi sợ chú ấy? Cô không theo tôi, cô sẽ hối hận, chú ấy chỉ là muốn trả thù cô mà thôi.”
“Anh ở đây chờ, tôi gọi người tới đây mời anh xuống đảo” Xem ra đầu óc hẳn thật sự có bệnh, loại người này giữ lại làm gì?
Hà Tùng Nhân đứng tại chỗ nhìn cô đi xa, trên mặt treo nụ cười lạnh.
Lâm Hương Giang, anh chờ đó, ba ngày.
sau, cô là của tôi Hà Tùng Nhân bị đuổi xuống đảo, Lâm Hương Giang thở phào một hơi, cô nên đề nghị với Hà Tuấn Khoa, hôn lễ ngày đó không cho phép Hà Tùng Nhân lên trên đảo người bạn tốt của cô là cô Liên đã tới đảo rồi: “Kiều Liên? Mau đón cô ấy vào” Vừa rồi Lâm Hương Giang có chút buồn bực.
Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Hoàng Kiều Liên nghênh ngang đi vào, phía sau còn có mấy nhân viên đi theo.
“Lâm Hương Giang, tớ nhớ cậu muốn chết” Hoàng Kiều Liên cho cô một cái ôm.
Lâm Hương Giang cũng ôm lại cô ất nhìn về phía cảnh tượng phía sau cô ấy, khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”
“Cậu còn không nhìn ra sao? Tớ mang váy cưới tới cho cậu” Hoàng Kiều Liên vui sướng, nói nhân viên mở hộp quà ra.
“Còn có quần áo kết hôn của ông xã cậu” Cô ấy chỉ chỉ vào chiếc hộp phía sau.
Bốn gã nhân viên rất cẩn thận lấy váy cưới từ trong hộp quà ra, trực tiếp trưng bày ở trước mặt cô.
“Cậu… có phải là quá khoa trương rồi không?” Lâm Hương Giang nhìn thấy bộ váy cưới này, quá loá mắt, trên đuôi váy thật dài hình tròn được khảm đầy kim cương rất nhỏ, kéo dài lên đến phần ngực.
“Không khoa trương, đây là lần thứ ba cậu tổ chức hôn lễ, đặc biệt như vậy, đương nhiên váy cưới cũng phải đủ loá mắt”
Lâm Hương Giang dở khóc dở cười, cô nói gì vậy?
“Cậu mau thử xem có hợp hay không”
Hoàng Kiều Liên kéo cô đi thử váy cưc “Bây giờ không thử nhanh như vậy…”
“Không được, bây giờ phải thử”
Cô không lay chuyển được Hoàng Kiều Liên, ở dưới sự giúp đỡ của các nhân viên, mất hơn mười phút mới mặc xong váy cưới.
“Chậc chậc, quá đẹp quá đẹp, đáng tiếc, nếu như tớ lấy bộ váy cưới này đi dự thi, chắc chắn là có thể giành được giải thưởng thiết kế lớn” Hoàng Kiều Liên thưởng thức cô mặc váy cưới, liên tục khen ngợi “Cậu là khen ngợi tới hay là khen váy.
cưới?” Lâm Hương Giang buồn cười hỏi.
“Đương nhiên là… Cậu rồi, không phải tớ khoác lác đâu, cậu mặc váy cưới tớ thiết kế chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất thế giới!” Cô ấy đúng là không một chút e lệ “Không dám nhận, tớ có đẹp như vậy hay không, trong lòng iết rõ” Lâm Hương Giang vẫn biết khiêm tốn.
“Cô ấy nói không sai, em là người đẹp nhất” Âm thanh từ tính trầm thấp dễ nghe của người đàn ông bỗng dưng vang lên.
“Ôi, chú rể đã về rồi!” Hoàng Kiều Liên lên tiếng trước.
Lâm Hương Giang nghe tiếng sau đó quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mặc vest phẳng phiu bước tới, khuôn mặt anh tuấn đang không chớp mắt nhìn chảm chằm cô.
Thật là kỳ quái, chỉ được anh nhìn chằm chằm như vậy, lại có chút thẹn thùng?
“Anh… không phải anh nói ngày mai mới có thể tới đây sao?” Anh đột nhiên xuất hiện, thật ra có chút ngạc nhiên.
“Anh hoàn thành công việc trước thời gian, nên tới đây thăm cô dâu của anh trước.”
Anh đi đến trước mặt cô, quan sát cô, đôi mắt đen đầy sâu sa “Ừm, rất đẹp, váy cưới rất thích hợp với anh” Anh không chút bủn xỉn nào khen ngợi cô.
“Tôi đã nói chiếc váy cưới này là thiết kế cho riêng cô ấy, chắc chắn là không sai được.” Hoàng Kiều Liên gọi nhân viên đưa quần áo của anh tới: “Anh cũng mặc vào xem xem, thuận tiện có thể chụp mấy tấm ảnh cưới”
†ầm mắt Hoàng Kiều Liên vẫn luôn ở trên người Lâm Hương Giang, như là bị cô mê hoặc.
“Em chờ anh” Anh nói khẽ với cô, thật sự đi thử quần áo của anh.
Thấy anh vào phòng thay quần áo, Hoàng Kiều Liên dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Hương Giang, chế nhạo nói: “Hương Giang, người đàn ông của cậu thật quá đáng, từ khi anh ấy đi vào vẫn luôn nhìn cậu, tớ nói chuyện với anh ấy, vậy mà anh ấy cũng không nhìn tớ một cái, cậu làm anh ấy mê muội như thế nào vậy?”