Chương 207: Em không biết nam nữ khác biệt hay sao?
Có lẽ do được ở cạnh con trai nên gần đây tâm trạng của Lâm Hương Giang tốt hơn hẳn, cô cũng có động lực hơn trong công việc của mình.
Buổi tối, sau khi dỗ con ngủ, cô lặ ngồi dậy tiếp tục hoàn thành công hôm nay.
Đêm đã về khuya nhưng cô vẫn mải mê với những bản vẽ thiết kế.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cửa mở “cạch” một tiếng. Cô giật thót mình, nửa đêm rồi, chẳng lẽ là có kẻ trộm?
Xong đời rồi! Cô chỉ là một người phụ nữ, trong tay không có vũ khí gì, sao có thể chống lại kẻ trộm đây?
Cô muốn chạy vào nhà bếp để tìm vũ khí tự vệ, nhưng có lẽ lúc này mới tìm thì cũng muộn rồi, cô đã nghe thấy tiếng bước chân đi vào.
Cô nhìn thấy chiếc gạt tàn thuốc trên bàn cà phê mà Hà Tuấn Khoa hay dùng trước đây. Dù thế nào đi nữa thì cứ cầm lấy nó để tự vệ trước đã.
Cô nhặt cái gạt tàn và nấp vào trong góc.
Bóng người vừa bước vào, cô liền giơ cao tay lên rồi đập xuống: “Đồ trộm cướp! Dám vào đây ăn trộm sao!”
Cái gạt tàn sắp đập vào đầu tên trộm thì cổ tay của cô đột nhiên bị đối phương tóm chặt lấy!
“Người phụ nữ này, em muốn giết tôi sao?” Giọng nói trầm thấp chứa đầy sự nguy hiểm của Hà Tuấn Khoa vang lên.
Lâm Hương Giang giật mình nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người khác phải ghen tị, đôi mắt chim ưng hơi híp lại, tức giận nhìn cô.
“Anh… Sao lại là anh?” Không thể trách cô vì đã tưởng lầm anh là tên trộm được. Bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, ai có thể nghĩ rằng anh lại đến muộn như vậy chứ?
Hà Tuấn Khoa buông tay cô ra, đi thẳng đến ghế sô pha: “Đi xã giao về muộn quá, đến nghỉ một đêm”
Lâm Hương Giang đi theo anh, cô cũng đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
“Vậy anh vào đây bằng cách nào?”
“Tôi có chìa khóa dự phòng” Anh thản nhiên trả lời Sao cô lại quên rằng đây vốn là căn hộ riêng của anh chứ? Nhưng cô không ngờ là anh đã sang tên căn nhà cho con trai mà vẫn giữ chìa khóa dự phòng.
Vậy ngày mai cô có nên đi thay khóa không nhỉ?
Hà Tuấn Khoa ngồi xuống ghế sô pha, anh thấy cô vẫn đang cầm cái gạt tàn trong tay, đôi môi mỏng của anh mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng tâm mắt anh lại dừng trên người cô, đôi mắt nhất thời trở nên sâu thẳm.
Lúc vừa bước vào anh không để ý tới, bây giờ anh mới nhìn thấy cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây rất mát mẻ, và anh cũng có thể thấy rằng cô không mặc đồ lót, bộ ngực tuyệt đẹp như lúc ẩn lúc hiện sau lớp vải… Đột nhiên anh cảm thấy bụng dưới của mình có một luồng khí nóng rực bốc lên, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống trong vô thức.
Lâm Hương Giang thấy Hà Tuấn Khoa đang nhìn mình chăm chằm bằng ánh mắt rực lửa thì đột nhiên sực tỉnh. Cô đã tắm xong, vốn định đọc qua bản thiết kế một lát rồi sẽ đi ngủ luôn, không nghĩ anh lại đến nên cô mới mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm như: vậy.
Hai má cô nóng bừng, cô vội vàng bỏ cái gạt tàn xuống bàn rồi chạy nhanh về phòng thay quần áo. Nhưng cô vừa quay người lại thì người đàn ông đã vươn cánh tay, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, lập tức kéo cô vào trong lồng ngực của anh.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì khuôn mặt của anh đã sát gần lại, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu, anh nói, giọng điệu trầm thấp khàn khàn: “Em mặc cái này để đi ngủ với tên nhóc thối kia sao?”
“Tên nhóc thối” mà anh đang nói đến chính là con trai của hai người!
Cậu bé đã ngủ từ lâu, bây giờ thời tiết nóng nực, cô muốn hóng mát một lúc nên mới ăn mặc như thế này.
Trước khi đi ngủ cô nhất định sẽ mặc thêm một cái áo khoác mỏng. Ở trước mặt con trai, cô rất chú ý, không còn coi cậu bé như một đứa trẻ nữa.
Nghe giọng điệu khó chịu của anh, cô không nhịn được mà hỏi lại: “Có vấn đề gì sao? Hình như anh có ý kiến với tôi?”
Hà Tuấn Khoa cau mày: “Em không biết nam nữ khác biệt hay sao?”
Vừa nghĩ đến lúc cô mặc thế này rồi ngủ với tên nhóc kia, hơn nữa là tư thế ngủ của tên nhóc kia trước giờ luôn rất xấu, nói không chừng lại ôm cô, còn có thể vùi mặt vào ngực cô nữa…
Càng nghĩ lại càng tức giận, thứ quyền lợi này chỉ anh mới có thể được hưởng, không thể để tên nhóc kia chiếm lời được!
Chắc là anh đã quên rằng từ khi mới sinh, con trai mình đã ngủ với Lâm Hương Giang.
Lâm Hương Giang nghe vậy thì cảm thấy có chút buồn cười: “Đó là con trai tôi!” Nói “nam nữ khác biệt” có phải hơi nghiêm trọng quá rồi không!
“Thằng bé đã lớn rồi”
“Đúng vậy, chớp mắt mà sắp đến sinh nhật lần thứ sáu rồi. Tôi định năm nay sẽ tự: tay làm bánh kem tặng con nhân ngày sinh nhật…” Anh không nói thì cô suýt chút nữa đã quên mất.
Đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa nhìn cô chăm chằm, cô có nghe kỹ những gì anh nói không thế? Bây giờ vẫn nghĩ về nhóc con đó à?
Căm cô đột nhiên bị người đàn ông giữ chặt lấy, anh nhìn sâu vào mắt cô với vẻ khó chịu: “Cô gái, tôi đang nói chuyện với em đấy!”
Mùi rượu trên người anh ập vào mũi cô, cô cũng chăm chú nhìn anh: “Đêm nay anh lại say rồi.”
“Đau đầu quá, em nấu cho tôi chút nước mật ong đi” Anh vẫn cau mày, một giây sau liền cảm thấy không ổn, suýt chút nữa đã bị cô đánh trống lảng khỏi chuyện đang cần nói.
“Tôi nói em không thể…”
“Tôi đi đun nước mật ong cho anh” Cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng đứng dậy.
Nhìn thấy cô nóng lòng muốn chạy đi, Hà Tuấn Khoa cảm thấy hơi nhức đầu, đừng tưởng rằng chạy trốn là xong chuyện, anh nhất định không cho phép nhóc con kia chiếm lời đâu!
Hà Tuấn Khoa uống nước mật ong xong thì đầu không còn đau nữa, nhưng anh vẫn hơi khó chịu một chút.
Xem ra đêm nay anh sẽ ở lại đây, cô cũng ngại không dám mở miệng đuổi anh đi.
Hà Tuấn Khoa đi tắm, anh cố tình quên lấy quần áo để nhờ cô đưa quần áo cho mình.
Ở cửa phòng tắm, cô nghe được giọng nói của anh vang lên: “Tôi đang ở trong bồn tâm, phiền em mang vào đây cho tôi.”
Lâm Hương Giang đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy anh đang nẵm trong bồn tảm, cô đặt quần áo xuống, định bước ra ngoài thì anh lại nói: “Lấy sữa tắm giúp tôi.”
Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn anh, người đàn ông này quen việc sai bảo cô rồi đấy à?
Rốt cuộc thì cô vẫn lấy sữa tắm cho anh.
Cô đã cố ý không nhìn thân thể trần trụi ấy, nhưng dù tránh thế nào vẫn không khỏi nhìn thấy lồng ngực cường tráng của anh.
“Này, của anh đây” Cô giơ chai sữa tắm ra.
Tuy nhiên, người đàn ông không trả lời cô, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu Giúp tôi kì lưng một chút. Tối nay tôi uống nhiều, hơi chóng mặt.”
Cô trừng mắt nhìn anh, sao cô lại có cảm giác lúc này anh rất khỏe mạnh nhỉ? Không có chút biểu hiện say rượu nào cả.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai chịu thua ai.
Một lúc sau, Hà Tuấn Khoa bèn ngoảnh mặt đi, trầm giọng nói: “Quên đi, tôi không làm phiền em nữa. Tôi sẽ tự mình làm. Nếu như tôi ngất đi, em nhớ cứu tôi đấy”
Lâm Hương Giang cảm thấy thật đau đầu, nói thế thì thà cô giúp anh cho rồi!
“Được, được, được, tôi giúp anh kì lưng được chưa? Anh năm xuống đi” Rốt cuộc thì cô cũng bị anh thuyết phục.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!