Chương 197: Mạng của em là của tôi
Xe chạy trên đường đi đến bệnh viện, Hà Tuấn Khoa ôm chặt người phụ nữ trong lòng, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh lại không thể nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, hẳn năm chặt tay cô, không ngừng nói chuyện với cô, chỉ sợ cô sẽ nhắm mắt lại.
Bây giờ Lâm Hương Giang cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ yên một giấc, nhưng Hà Tuấn Khoa vẫn luôn ồn ào bên tai, chỉ cần cô hơi nhắm mắt lại thì hãn sẽ lập tức gọi tên cô.
Sao lúc trước cô không phát hiện hắn là một người nhiều chuyện vậy nhỉ?
“Anh… Anh không thể yên lặng một chút à?” Cô miễn cưỡng thốt ra một câu.
Cô hoàn toàn không biết bây giờ sắc mặt của mình chẳng có tí hồng hào nào, ngay cả môi cũng nhợt nhạt, Hà Tuấn Khoa nhìn thấy cảnh này, trái tim không ngừng đau đớn.
“Không được, em phải nhìn tôi, không được nhắm mắt!” Hà Tuấn Khoa bá đạo ra lệnh, sau đó lại thúc giục tài xế lái nhanh hơn.
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Hương Giang híp mắt lại, nhìn chăm chăm hẳn, đầu cô dựa vào vai hắn, khoảng cách gần như vậy khiến cô có thể nhìn thấy sự khẩn trương và sợ hãi ở trong mắt hắn Hãn sẽ biết sợ hãi à? Đối với cô mà nói, cái từ sợ hãi này không thể nào dùng trên người của hắn được. Nhưng bây giờ cô lại cảm nhận được sự sợ hãi của hắn, hắn sợ cô sẽ chết sao?
Cô theo phản xạ nắm chặt tay của hẳn, hé môi muốn nói gì đó, nhưng đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cô không thể khống chế được mà nhắm mắt lại Lúc cuối cùng, cô nghe thấy tiếng quát khẽ đầy lo lắng và tức giận của người đàn ông ấy: “Lâm Hương Giang, em mau mở mắt ra cho tôi!”
Lâm Hương Giang được đưa vào phòng cấp cứu, Hà Tuấn Khoa đứng ở ngoài phòng phẫu thuật với vẻ mặt tối tăm, không ngừng nhìn chằm chằm ánh đèn sáng lên, tay siết chặt lại.
Lâm Hương Giang, tôi không cho phép em chết đi, em không được chết!
Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân, sau đó chỉ trong nháy mắt, một cú đấm đã rơi xuống mặt của Hà Tuấn Khoat *Tôi nói cho anh biết, nếu Tiểu Giang xảy ra chuyện gì không hay thì tôi chắc chắn sẽ giết anh!” Nguyễn Cao Cường trực tiếp vung tay, không hề cho Hà Tuấn Khoa một cơ hội phòng thủ nào.
Hà Tuấn Khoa nhổ ngụm máu ở trong miệng ra, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Cao Cường, nói: “Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện!” Cho dù thần chết có đến thì hắn cũng không cho phép ông ta mang Lâm Hương Giang đi!
“Tốt nhất anh nên cầu mong cô ấy không xảy ra chuyện gì đi!” Nguyễn Cao Cường không hề nghĩ đến Lâm Hương Giang sẽ ngốc như vậy, lại lao ra đỡ đạn cho Hà Tuấn Khoa, chẳng lẽ mạng của Hà Tuấn Khoa còn quan trọng hơn mạng của cô hay sao?
Tấm mắt của Hà Tuấn Khoa lại lần nữa hướng về phía đèn cấp cứu vẫn luôn sáng lên, câu nói vừa rồi hắn nói không chỉ là nói cho Nguyễn Cao Cường nghe, mà còn nói cho chính mình nghe nữa.
Lâm Hương Giang mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ ba cô vẫn còn sống, bình thường ba rất thích nghiên cứu chế tạo nước hoa, còn cố ý làm ra một loại nước hoa cho riêng cô, cô vui như sắp bay lên vậy.
Nhưng cảnh trong mơ lại thay đổi, cô mơ thấy cô và con trai ở trong nhà họ Hà, nhưng cô đắc tội Hà Phương Đông, cho nên cô bị đuổi khỏi nhà họ Hà, con trai cũng bị nhà đó cướp lấy.
Cô không ngừng khóc, muốn giành lại con trai, nhưng cô lại thấp cổ bé họng, không thể nào chống lại quyền lực của nhà họ Hà được.
Sau đó Hà Tuấn Khoa xuất hiện, bên cạnh hắn là Cố Ngân Phương, hẳn kết hôn với Cố Ngân Phương, Cố Ngân Phương còn chỉ súng vào “Không cần!” Lâm Hương Giang bỗng hét lớn một tiếng, mở hai mắt ra.
Cô theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng trên vai lại truyền đến cơn đau thấu xương, cô nhịn không được hít hà hai tiếng, hai hàng lông mày cũng cau lại.
Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, chỗ này là bệnh viện sao…
Cô nhớ bản thân bị súng bản trúng, là Hà Tuấn Khoa đưa cô đến đây, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì thì cô không nhớ rõ nữa.
Cô nâng tay phải lên nhìn, cô vẫn còn sống sao?
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, tiếng nói chuyện truyền vào: “Mấy người lại kiểm tra lần nữa cho tôi, sao đã ba ngày rồi mà cô ấy còn chưa tỉnh?”
Là giọng của Hà Tuấn Khoa, nghe có vẻ như khá nóng nảy.
“Tổng giám đốc Hà, chúng tôi đã kiểm tra qua rồi, cô Lâm mất quá nhiều máu, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết thương cũng rất nặng, ngủ ba bốn ngày là chuyện bình thường.” Có vẻ như bác sĩ đã giải thích rất nhiều lần, giọng điệu rất bất đắc dĩ.
Lâm Hương Giang nằm ở trên người nghe thấy người đàn ông này dùng giọng điệu hung ác nói chuyện với bác sĩ, còn chưa thấy hắn mà đã có thể tưởng tượng được khuôn mặt đen sì kia của hẳn rồi.
Cô nhớ ra mọi việc, nhưng nhận ra mình không đủ sức, toàn thân vô lực, ngay cả hơi thở cũng rất suy yếu, nghe bác sĩ nói thì có vẻ như cô mất máu quá nhiều, vết thương có vẻ nghiêm trọng.
Có điều, cô đã ngủ ba ngày rồi sao?
“A, cô Lâm tỉnh lại rồi kìa!” Bác sĩ bị Hà Tuấn Khoa ép đến đây kiểm tra lại một lần nữa nhìn thấy cô tỉnh, lập tức vui sướng.
Hà Tuấn Khoa nghe thế chợt chạy qua, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường đang trợn tròn mắt, cô đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, hắn cũng ở chỗ này canh ba ngày ba đêm.
Nhìn thấy cô ngủ mãi không tỉnh, sự kiên nhẫn của hắn dần dần bị hao mòn, cuối cùng chờ không kịp nữa, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, có khi nào cô cứ nằm mãi thế không tỉnh lại hay không?
Trong lòng hoảng loạn cho nên hắn cứ thế không ngừng gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho cô. Bây giờ cô bỗng nhiên tỉnh lại, hắn chợt ngẩn người, không kịp có phản ứng.
Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích kia, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã cảm thấy kinh ngạc cực kỳ, người đàn ông vẫn luôn nghiêm túc, sạch sẽ giờ lại mặc một chiếc áo sơ mi không cài hai nút, trên áo sơ mi còn hơi nhăn nhúm.
Hai mắt của hẳn tràn đầy tơ máu, dường như không ngủ ngon giấc, bên miệng còn mọc ra một vòng râu cứng, bộ dạng này không giống bộ dạng nghiêm túc, chỉnh chu của hắn thường ngày chút nào, lúc này hắn có vẻ uể oải sa sút hơn “Anh…” Cô nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói gì.
Hà Tuấn Khoa lúc này mới lấy lại bình tĩnh, đi đến bên mép giường, cảm xúc cũng ổn định lại, cho dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này chỉ có thể biến thành một câu nói đơn giản: “Tỉnh..” Giọng nói còn hơi khàn.
“Ừm..” Cô cũng trả lời một cách ngắn gọn.
“Nếu cô Lâm tỉnh rồi thì có nghĩa là vết thương cũng đã ổn định, bây giờ tôi sẽ kiểm tra cho cô thêm một lần nữa, nếu không có chuyện gì thì chỉ cần dưỡng thương cẩn thận là được” Bác sĩ nói Bác sĩ kiểm tra cũng không mất nhiều thời gian lắm, năm phút sau nói: “Từ tình hình hiện tại cũng có thể thấy tình trạng vết thương của cô Lâm đã đỡ hơn rồi, nếu có chuyện gì thì có thể nói cho chúng tôi biết”
“Tổng giám đốc Hà, giờ tôi có thể đi được chưa?” Bác sĩ nhìn về phía Hà Tuấn Khoa.
Mặt của Hà Tuấn Khoa không có biểu tình nào: “Đi đi” Bây giờ thì ¡ đuổi người.
Bác sĩ chỉ mong có thể rời đi, ông thực sự không thể đắc tội ông lớn này được.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, không khí có hơi xấu hổ.
“Anh…”
“Em…
Hai người lên tiếng cùng lúc, lại đồng thời yên lặng, chỉ nhìn đối phương.
“Em nói trước đi” Hà Tuấn Khoa đánh vỡ sự yên lặng này.
“Tôi… Tôi có hơi khát.” Lâm Hương Giang ngại ngùng nói.
Thực sự rất kì quái, vì sao sau khi cô giúp hắn đỡ đạn thì không khí giữa hai người trở nên mất tự nhiên đến vậy chứ?
Hà Tuấn Khoa rót một ly nước nóng cho cô, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Sau khi uống một ly nước, cổ họng khô ráo cuối cùng cũng đỡ hơn, cô đưa ly nước cho hắn.
Lúc này hẳn đang ngồi ở mép giường, ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ quầng thâm dày đặc ở trên mắt hẳn, có vẻ như hẳn ngủ không yên ổn cho lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!