Chương 193: Em có muốn đi theo tôi hay không
Cố Ngân Phương bỗng nhiên xuất hiện khiến Hà Tuấn Khoa không thể dừng bước.
chân lại, đặc biệt là bây giờ cô còn đang cầm một khẩu súng chĩa vào họ.
Không khí lập tức đọng lại, mà vẻ mặt của Cố Ngân Phương cũng không giống như đang nói đùa, dường như nếu bọn họ dám rời đi thì cô sẽ nổ súng, có điều là nhắm vào Lâm Hương Giang.
Lâm Hương Giang hoàn toàn không thể nào đoán được sẽ diễn ra chuyện này, mặc dù lúc trước cô cũng đã nghe nói qua nhà họ Cố dựa vào cái gì để gây dựng sự nghiệp, nhưng mọi người đều nói nhà họ Cố đã dừng tay lại, bây giờ đã làm ăn chính đáng.
Lúc này cô mới hiểu ra vì sao mọi người lại kiêng kị nhà họ Cố đến vậy, bởi vì cho dù nhà họ Cố không còn làm chuyện buôn bán súng ống đạn dược nữa thì nhà họ vẫn sẽ có loại đồ vật này.
Trong máu của bọn họ đã ăn sâu loại tàn nhẫn máu lạnh này hơn bất cứ ai, cũng như lúc này vậy, Cố Ngân Phương lại dám dùng súng chỉ vào hai người họ, cho dù nói thế nào thì Hà Tuấn Khoa cũng là chồng chưa cưới của cô, sao cô lại có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy?
Khuôn mặt điển trai của Hà Tuấn Khoa lạnh xuống, lúc này vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là tia lạnh lẽo dưới đáy mắt lại khiến người khác sợ hãi, dùng lưng bảo vệ Lâm Hương Giang.
“Cô muốn làm gì, buông súng xuống”
Hắn lạnh lùng quát Trên mặt của Cố Ngân Phương mang theo vẻ quyết tuyệt: “Tôi mới phải là người hỏi anh muốn làm gì? Bây giờ đã đến bước quan trọng nhất, tôi sẽ không để bất cứ ai phá hỏng chuyện của tôi!”
“Tôi chỉ muốn mang cô ấy rời đi.”
“Không được, nếu cô ta đã đến rồi thì ngoan ngoãn ở lại đây” Cô không muốn chỉ vì chút sai sót nhỏ mà hỏng cả bàn cờ.
“Huống hồ cô ta không phải là người của nhà Nguyễn Cao hay sao? Anh lo lắng thế làm gì?” Cố Ngân Phương nhìn xuống đôi tay đang nắm tay Lâm Hương Giang của hắn, trong đầu dường như xuất hiện cái gì, chợt hiểu ra mọi chuyện.
“Đừng có nói với tôi người anh thích là cô ta nhé!” Cô lúc này mới nhận ra.
Lâm Hương Giang nghe không hiểu hai người họ muốn làm gì, nhưng hiển nhiên cuộc nói chuyện của hai người không giống như người sắp kết hôn.
Câu nói cuối cùng kia của Cố Ngân Phương khiến Lâm Hương Giang căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Hà Tuấn Khoa.
Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa lạnh lẽo, tay lại nắm chặt lấy tay cô, trâm giọng nói: “Bây giờ tôi muốn mang cô ấy rời đi, nếu cô muốn bắn thì cứ bắn tôi”
Cố Ngân Phương kinh ngạc, hẳn có chết cũng phải đưa người phụ nữ này rời đi, có vẻ như không chỉ đơn giản là thích!
Đáy mắt Cố Ngân Phương hiện lên tia hung ác, dùng họng súng nhắm vào Lâm Hương Giang, nói bằng giọng lạnh lùng: “Bây giờ hắn là người đàn ông của tôi, dám giành đàn ông với tôi, cô không muốn sống nữa à?”
Hô hấp của Lâm Hương Giang ngừng lại, bị người khác chĩa súng vào người như thế này, nói không sợ là giả, huống gì cô cũng không muốn rời đi, đều là do Hà Tuấn Khoa ép cô đi.
Cô dùng hết sức cuối cùng mới giằng ra khỏi tay hắn, dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chäm Cố Ngân Phương: “Cô cứ yên tâm, tôi rất tiếc cái mạng nhỏ này của mình, tôi sẽ không giành đàn ông với cô, đặc biệt là người đàn ông này”
Đôi mắt ưng của Hà Tuấn Khoa híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, như muốn nhìn thấy người phụ nữ này vậy.
Sao người phụ nữ này cứ không chịu nghe lời vậy chứ?
Lâm Hương Giang và người phụ nữ bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu lui bước.
Cố Ngân Phương dùng vẻ nghỉ ngờ nhìn hai người, thấy Hà Tuấn Khoa lo lắng cho.
Lâm Hương Giang như vậy, cô cho rằng Lâm Hương Giang cũng rất quan tâm hắn, nhưng xem cảnh này thì có vẻ như hắn đơn phương theo đuổi con gái nhà người ta?
Nếu đổi sang lúc khác thì cô cũng không thèm quan tâm hai người kia có mâu thuần gì, nhưng bây giờ cô không thể để Hà Tuấn Khoa rời đi được, cho dù chỉ rời đi một chút.
Tiếng bước chân vang lên, Nguyễn Cao.
Cường đi tìm Lâm Hương Giang bước tới, thấy Cố Ngân Phương đang dùng súng chỉ vào Lâm Hương Giang, ánh mắt nhíu lại.
Có điều vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi bước qua: “Cô Cố đang làm gì vậy?
Bạn gái của tôi phạm vào điều tối ky gì của nhà họ Cố à?”
Nhìn thấy Nguyễn Cao Cường xuất hiện, Cố Ngân Phương khẽ thở ra, nhưng vẫn cầm súng chỉ vào Lâm Hương Giang, lạnh lùng nói: “Anh có nên trông kỹ người phụ nữ của mình chút được không, đừng để cô ta đi lung tung”
Nguyễn Cao Cường thấy Hà Tuấn Khoa đứng ở bên cạnh Lâm Hương Giang, xem vẻ mặt của bọn họ, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, chẳng ai chịu nhường ai cả.
“Tiểu Giang, lại đây” Nguyễn Cao Cường vươn tay về phía cô, trên mặt không thay đổi, nhưng đáy mắt có hơi không vui, hắn không thích nhìn thấy cô và Hà Tuấn Khoa ở cạnh nhau.
“Không được qua đó!” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng quát, muốn túm lấy tay của cô.
Nhưng lúc này cô phản ứng rất nhanh, chạy nhanh về phía của Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường đúng lúc che ở trước người cô, không cho Hà Tuấn Khoa đến gần.
“Tổng giám đốc Hà, ngày mai anh phải kết hôn rồi, nên làm việc cho đúng mực, đừng có tiếp tục dây dưa Tiểu Giang nữa, ít nhất cũng phải để lại chút mặt mũi cho vợ chưa cưới của mình”
Hà Tuấn Khoa giống như không nghe thấy được lời của Nguyễn Cao Cường, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Hương Giang, ban nấy cô tránh khỏi tay hắn, bây giờ lại tránh ở sau lưng của Nguyễn Cao Cường, giống như đang đâm một nhát vào trái tìm hắn vậy.
Đôi tay thả ở hai bên không nhịn được siết chặt, đôi mắt hẹp dài híp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia: “Em nói đi, em có muốn đi theo tôi hay không?”
Lâm Hương Giang cảm thấy chả thể nào hiểu được hành động của hẳn, cái gì cũng không chịu nói, lại còn muốn đuổi cô đi, vì sao cô lại phải nghe lời hẳn chứ?
Hắn vẫn luôn cho rằng mình làm đúng, nhưng không phải ai cũng cần phải nghe lời hắn!
Cô đứng ra từ phía sau lưng của Nguyễn Cao Cường, nhìn thẳng vào hẳn nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ bảo sẽ đi cùng với anh, hơn nữa tôi đến đây với Nguyễn Cao Cường, tôi cũng sẽ không bỏ anh ấy lại mà rời đi”
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa âm trầm đến khiếp người, nếu khẩu súng kia ở trong tay hẳn thì khẳng định hắn sẽ bắn chết đôi nam nữ trước mặt này!
Để tránh lại sinh chuyện, Cố Ngân Phương chặn Hà Tuấn Khoa lại, sau đó nói với hai người: “Hai người đi đi, đừng có lạc đường nữa”
Nguyễn Cao Cường nắm tay Lâm Hương Giang, lịch sự gật đầu, sau đó đưa cô rời khỏi.
Trơ mắt đứng nhìn Nguyễn Cao Cường đưa người rời đi, Hà Tuấn Khoa không thể nào ức chế được cơn giận ở đáy lòng, khi hắn muốn hành động thì lại bị Cố Ngân Phương chặn lại.
“Hà Tuấn Khoa! Đủ rồi đó! Nếu anh làm thế thì sẽ làm hỏng chuyện của tôi! Chẳng lẽ anh thực sự muốn thấy tôi bắn chết cô ta à?”
“Cô dám đụng vào cô ấy thử xem!” Mặc dù lúc này hắn chỉ hận không thể xé xác người phụ nữ không lương tâm kia ra, nhưng hẳn cũng không cho phép người khác khiến cô bị thương dù chỉ một chút.
“Được rồi, tôi không đụng vào cô ta, tôi lập tức sai người âm thầm bảo vệ cô ta, không để cô ta chịu một chút thương tổn nào, như vậy là được đúng không!” Cố Ngân Phương thực sự sợ hắn rồi.
Không nghĩ tới hắn sẽ có một ngày vì một người phụ nữ mà không thèm nói lý như vậy.
Lâm Hương Giang bị Nguyễn Cao Cường nắm tay kéo ra ngoài, gió đêm thổi qua, cuối cùng khiến cô tỉnh táo một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!