Chương 113: Nước mắt rơi vì tô
“Hà Tuấn Khoa, anh còn muốn tiếp tục lừa tôi? Đừng tưởng rằng tôi không biết gì, vào tối hôm sinh nhật chị của anh, không phải Trần Tú Nhi qua đêm ở nhà họ Hà sao?
Không phải anh… anh và cô ta ngủ với nhau sao?” Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói ra Khuôn mặt đẹp trai của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, nhớ lại những chuyện ra đêm hôm đó, hắn hôn mê vì bị dị ứng cấp tính, hắn không biết Trần Tú Nhi đã làm gì, nhưng khi tỉnh táo lại anh thấy cô ta nằm bên cạnh mình, lúc đó hắn đuổi cô ta đi Sao Lâm Hương Giang lại nghĩ hắn đã ngủ với Trần Tú Nhi?
Sự im lặng của hắn khiến Lâm Hương Giang càng tin rằng hắn và Trần Tú Nhi thực sự đã quan hệ với nhau, cô cố kìm nén nỗi chua xót trong lòng xuống, xoay người dùng đá đập nát cây thuốc.
Động tác của cô rất thuần thục, xem ra đây không phải lần đầu tiên cô làm việc này, giống như cô vừa mới dễ dàng đánh vào điểm trí mạng của con rắn, cũng không giống như lần đầu tiên đánh rắn.
Hà Tuấn Khoa nhìn vẻ mặt ủ rũ cúi đầu không muốn nói chuyện với anh của cô, người phụ nữ này, một giây trước vẫn còn bình thường, một giây sau đã giận dỗi với hắn?
Lâm Hương Giang nhanh chóng đập nát đống cây thuốc, đi đến phía sau hắn: “Anh đừng cử động, tôi bôi thuốc cho anh.”
Nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, chút tức giận trong lòng cô cũng biến mất, dù nói gì đi chăng nữa, thì cũng vì bảo vệ cô nên hẳn mới bị thương như này, là cô nợ hẳn.
Cô bôi thuốc lên vết thương cho hắn, cô cảm giác cơ bắp của hắn co thắt lại, lông mày cũng nhíu lại rất chặt, cô biết khi bôi thuốc sẽ rất đau, không nhịn được mà nói nhỏ: “Anh cố nhịn một chút, lát nữa sẽ hết.”
Người đàn ông nhướng mày, nhắm mắt không nói gì Lâm Hương Giang cẩn thận bôi thuốc lên lưng hẳn, một lúc sau mới nói: “Xong rồi, anh nghỉ ngơi trước đi”
Bây giờ học chỉ có thể đợi người đến cứu bọn họ.
Hà Tuấn Khoa mở mắt ra, ánh mắt bình thản như có thể nhìn thấu được lòng người: “Sao em biết có thể bôi loại cây thuốc này lên vết thương? Nếu lầm thì sao?”
“Không có khả năng lầm, trước đây ngày nào tôi cũng nhìn thấy loại cây thuốc nà) thỉnh thoảng Thanh Dương bị thương, tôi đều bôi loại cây thuốc này lên vết thương cho nó.”
“Ngày nào cũng thấy?” Nói như vậy, năm năm qua, cô sống ở gần núi?
Nói đến đây, Lâm Hương Giang lại nhớ đến nơi cô từng sống với con trai, ban đầu, để tránh những lời đồn thổi, cô đã tìm đến mộ thị trấn hẻo lánh để sinh sống.
Nơi cô thuê tương đối cũ nát và đơn sơ, đẳng sau có rừng cây nên giá thuê cũng rẻ, điều kiện có tệ hơn một chút nhưng môi trường cũng không quá tệ.
Nhà dựa vào lưng núi, lại có nhiều côn trùng và rắn rết, cô chuyển vào ở không bao lâu thì phát hiện có rắn bò vào nhà, suýt chút nữa đã bị hù chết.
Cũng may lúc đó người bác hàng xóm tình cờ đi ngang qua, đã giúp cô giết con rắn, đồng thời dạy cô cách đánh rán và cách ngăn nó xâm nhập vào nhà.
Lâu ngày, cô dần quen với cuộc sống đó, sau này khi con trai chào đời, con trai biết đi, cô mang con trai ra phía sau núi chơi.
Điều kiện lúc đó có khó khăn một chút, nhưng cô và con trai có cuộc sống rất hạnh phúc và bình yên.
Không giống như bây giờ, con trai cô có thể sống tốt trong nhà họ Hà, nhưng bọn họ buộc phải xa nhau, cuộc sống của cô ở nhà họ Hà thậm chí còn khó khăn hơn trước đây.
Lâm Hương Giang không muốn nói về cuộc sống lúc trước của bọn họ, chỉ nói đơn giản: “Ừm, phía sau nơi ở trước đây của chúng tôi là một khu rừng, có tương đối nhiều cây thuốc.”
“Còn có rắn nữa?” Hắn đại loại hiểu tại sao cô lại biết cách đánh chết rắn.
Lâm Hương Giang dửng dưng đáp lại: “Ừm, cũng không sao, chỉ cần rắn không vào nhà được là được rồi.”
Khuôn mặt của Hà Tuấn Khoa càng trầm xuống, trước đây bọn họ đã ở chỗ nào? Mà rắn có thể bò vào nhà? Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
Hản không thể tưởng tượng được cuộc sống trước kia của bọn họ như thế nào, nhưng lúc này, hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người phụ nữ, trong lòng đột nhiên cảm giác hơi nhói đau.
“Lâm Hương Giang, thật ra…” Hẳn muốn nói với cô về chuyện tối hôm sinh nhật chị gái hắn, hắn không làm gì Trần Tú Nhi cả, nhưng lời của hắn còn chưa nói hết, thì trong rừng truyền ra tiếng hô hoán.
Lâm Hương Giang nghe thấy tiếng người, cô kích động đứng lên: “Có người đến cứu chúng ta?”
Không biết có phải vậy không, cô lập tức lớn tiếng đáp: “Đến đây, chúng tôi ở chỗ này!”
Một lúc sau, quả nhiên Hoài Vũ và đội cứu hộ đã tìm đến.
“Tổng giám đốc, bà Tuấn Khoa, hai người không sao chứ?” Hoài Vũ vội vàng chạy đến, thấy hai người đều có vết thương, hắn không khỏi bị dọa giật mình.
“Nhanh, tổng giám đốc bị thương nặng, mấy anh mau giúp anh ấy!” Mối quan tâm duy nhất của Lâm Hương Giang là vết thương của Hà Tuấn Khoa.
Hoài Vũ ngay lập tức thông báo cho trực thăng cứu hộ bay tới và đưa cả hai lên máy bay, Nhân viên y tế đã đợi sẵn trong trực thăng, bọn họ vừa lên đã được điều trị ngay.
“Mấy người xử lý vết thương của anh ấy trước đi, đừng lo cho tôi” Lâm Hương Giang thấy sắc mặt Hà Tuấn Khoa ngày càng xấu, trái tim như bị thắt lại.
Hà Tuấn Khoa cảm nhận được sự căng thẳng của cô, hẳn vươn tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, đã rất yếu rồi nhưng vẫn nhếch môi: “Tôi không chết được.”
Nhưng hẳn vừa dứt lời, hai mắt của hắn không chịu được nhảm lại, cũng buông tay đang nắm tay cô
“Hà Tuấn Khoa!” Lâm Hương Giang cảm thấy đầu óc choáng váng.
Khi Lâm Hương Giang mở mắt ra, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng trên đầu và ngửi thấy mùi nước khử trùng mà bệnh viện quen thuộc.
Cô bật ngồi dậy: “Hà Tuấn Khoa!”
Cô nhớ tới cảnh tượng trước khi mình hôn mê, cô muốn gặp hắn ngay lập tức!
Cô vén chăn bước xuống giường, vừa đứng dậy đầu óc đã choáng váng, suýt nữa đứng không vững, lúc này y tá đi vào, nhanh chóng đỡ cô: “Cô bị thương, mau nằm xuống đi”
Lâm Hương Giang từ từ ngồi xuống: “Tôi bị thương ở đâu?”
“Ở khắp người đều bị thương, nhưng chỉ là bị trầy da, không nghiêm trọng.”
Lâm Hương Giang hít vào một hơi, chäc căng thẳng quá nên mới chóng mặt.
Cô nắm chặt lấy cổ tay y tá, trầm giọng hỏi: “Hà Tuấn Khoa đâu? Anh ấy thế nào?”
Vẻ mặt của y tá thay đổi: “Anh ấy…”
Y tá thở dài: ‘Aizz, tốt hơn là tôi đưa cô đi gặp anh ấy” Cô ta cũng không tiện nói tình trạng của hắn.
Nhìn thấy y tá do dự và ấp úng như vậy, tim của Lâm Hương Giang thắt lại, hẳn không bị thương quá nặng chứ?