Chương 1019
©ô quỳ ở nơi đó khóc và nói với bên trong: “Cao Cường, em xin lỗi, tất cả là lõi của em… là em đã hại anh, xin anh nhất định phải tha thứ cho em, chỉ là em rất muốn ở bên anh…”
Giờ đây cô sợ chết, không dám tự tử nữa, thà vào tù cũng không muốn chết.
Đào Hương Vi nghe thấy những lời xin lõi của cô, thực sự muốn đi ra ngoài và tát cho cô hai bạt tai. Bây giờ xin lỗi thì có tác dụng gì?
Nam Thùy Dương quỳ ở cửa phòng bệnh một lúc, cảnh sát đi tới: “Hết giờ rồi, đi thôi” Cô trực tiếp bị nhấc lên đưa đi.
“Cao Cường, anh nhất định phải tha thứ cho em, xin lõi, thực sự xin lỗi…” Cô hướng vào phòng bệnh kêu lên.
Cảnh sát đưa cô đến góc hành lang, bỗng dưng đụng phải ông cụ Nguyễn Cao đang ngồi trên xe lăn.
Có điều là, mới ít hôm, thoáng chốc ông cụ đã già đi rất nhiều, tóc bạc trằng phau, người cũng yếu dần đi, chỉ có thể ngồi xe lăn di chuyển.
“Ông nội.” Nam Thùy Dương vô thức gọi.
Ông cụ dán mắt nhìn cô bằng đôi mắt đen lạnh lùng, giọng điệu âm trầm lạnh lùng: “Tôi không phải ông nội cô, đừng tùy tiện gọi lung tung.”
Nam Thùy Dương bị ánh mắt đáng sợ của ông nhìn chòng chọc, da đầu ngứa ran. Phải rồi, Nguyễn Cao Cường đã ly dị với cô, cô không có tư cách để tiếp tục gọi ông là ông nội nữa.
Nam Thùy Dương vừa sợ sệt vừa áy náy. Lúc này, cô quỳ xuống trước mặt ông cụ và khóc lóc: “Đều là lỗi do cháu. Là cháu đã hại Cao Cường thành ra thế này. Bây giờ cháu vô cùng hối hận, hu hu hu…”
“Hối hận? Hối hận của cô đáng giá mấy đồng tiền? Có thể làm nó tỉnh lại không?” Ông cụ lạnh lùng trách mảng.
“Cháu… cháu..” Nam Thùy Dương bị chất vấn không trả lời được, khóc một hồi mới nói: “Nếu có thể, cháu hy vọng người nằm trong đó là cháu, không phải anh ấy”
“Hừ, cô đã hại nó thành ra thế này rồi, nhất định phải trả giá thật lớn” Ông cụ nheo mắt, trong mắt khát máu và lạnh lùng.
Nam Thùy Dương đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cả người không khỏi run lên.
Cô nhất thời không hiểu ý tứ thực sự trong lời kia của ông cụ, nghẹn ngào nói: ‘Nếu anh ấy có thể tỉnh lại, muốn cháu trả giá bao nhiêu cũng được.”
“Cô tốt nhất là nên biến mất vĩnh viên khỏi tâm mắt nó” Giọng nói của ông cụ già nua, gàn dở có chút dữ tợn.