Nói xong, Vô Kỵ nén đau thương đưa tay kéo lại tấm chăn trắng mỏng chen đi gương mặt ngây ngô của Tiểu Hoạ.
Anh xoay lưng rời khỏi phòng phẫu thuật.
Anh vừa bước ra đã có một đội ngũ tiến vào bên trong, đưa Tiểu Hoạ của anh rời đi.
Vĩnh biệt đứa con gái bé bỏng, đứa con gái mà anh chưa từng yêu thương, đứa con gái mà anh đã tận tay giết chết ...
\[ ...!\]
Đứng bên ngoài phòng bệnh của Bạc Nhược anh đã nhìn thấy một cảnh tượng hỗn độn.
Những gì có thể vứt được, phá hỏng được đều nằm một loạt dưới nền đất.
Bạc Nhược chân dẫm lên đống thuỷ tinh vỡ vụn, tầm mắt rơi vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Vô Kỵ đứng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Ngay khoảng khắc anh đứng giữa ranh giới giữa phòng bệnh và bên ngoài, một con dao gọt trái cây được phi chuẩn xác về phía anh.
Vô Kỵ một giây ngừng thở, nhanh nhẹ né tránh.
Con dao cắm thẳng lên bức tường phía ngoài hành lang.
Bạc Nhược nhìn thấy anh có thể né tránh, chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay đi, gần như đây cũng là kết quả mà cô có thể dự đoán.
Nếu Vô Kỵ dễ chết như vậy, Tiểu Hoạ của cô cũng sẽ bình an vô sự.
Chỉ là người đàn ông này giống như một con hồ ly sống lâu năm, không thể dễ dàng tính toán.
“ Nhược Nhược, em bước ra đi, đừng để vết thương quá nặng ”.
Vô Kỵ nhìn xuống dưới chân cô, dịu giọng lên tiếng.
Những mảnh thuỷ tinh trắng sáng giờ đây bị máu của Bạc Nhược nhuộm đỏ.
Cô vẫn đưa lưng về phía anh, hoàn toàn coi Vô Kỵ như không khí.
Anh thở dài.
Xuyên qua đống đồ nằm ngổn ngang trên đất đi tới chỗ của Bạc Nhược, bế cô lên rồi đặt cô ngồi xuống giường bệnh.
Lần này Bạc Nhược rất ngoan, không phản kháng.
Vô Kỵ lấy hộp dụng cụ y tế đã được chuẩn bị sẵn đặt trên tủ gỗ bên cạnh giường, bắt đầu xử lý vết thương cho cô.
Anh cẩn thận nâng bàn chân cô lên đặt lên đùi của chính mình, đáy mắt vụt qua tia thương xót.
Hành động của Vô Kỵ rất cẩn thận, rất chậm chạm, tựa hồ như sợ sẽ khiến Bạc Nhược đau.
Anh chăm chú xử lý vết thương cho cô, cô chăm chú nhìn anh.
Không gian bốn bề đều được phủ lên một lớp yên tĩnh, thế nhưng đã bị Bạc Nhược phá hỏng.
“ Nếu như Tiểu Hoạ còn sống, có phải anh cũng giống như thế này nâng niu nó trên tay không ? ”.
Bàn tay của Vô Kỵ khựng lại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt Bạc Nhược hiện tại trong vắt, anh gần như có thể nhìn thấy bộ dạng của chính mình trong đôi mắt cô, có thảm thương, có thống khổ.
Chuyện của Tiểu Hoạ chính là vết dơ lớn nhất trong đời anh.
“ Xin lỗi ”.
Tình thế lúc này ngoài trừ câu nói ‘xin lỗi’ khi đối diện với cô anh không biết nên nói gì khác.
Bởi vì anh luôn cho rằng cô lừa dối anh thế nên mới có kết quả như thế này.
Giác Mạc Thiên nói anh không xứng với cô.
Helen cũng nói anh không xứng với cô.
Hai người họ nói không hề sai, anh hoàn toàn không xứng với Bạc Nhược, cô ở bên cạnh anh định sẵn sẽ chỉ có đau khổ.
Nhưng Vô Kỵ lại không có cách nào có thể buông bỏ cô, dù cho có phải trả giá đắt ra sao, thứ anh muốn luôn luôn là có được cô.
“ Xin lỗi thì không cần, nhưng anh có thể sửa chữa lỗi lầm bằng cách khác ”.
“ Cách gì ? ”.
“ Để Tiểu Hoạ sống lại ”.
Bạc Nhược bật cười.
Trong lòng cô hiện tại lạnh buốt, dù đang ở trong phòng bệnh ấm áp nhưng cô vẫn chưa thể hết lạnh, bởi thứ có thể sưởi ấm con người cô đã biến mất.
“ Thế nào ? Không thể làm được ? ”.
Bạc Nhược túm lấy cằm của anh, vân vê đùa nghịch nó trong lòng bàn tay của chính mình.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể Vô Kỵ trở nên nóng hơn, đáy mắt dần dần trở nên đục ngầu.
“ Người đã chết không nên làm phiền ”.
“ Vậy ư ? ”.
Ánh mắt Bạc Nhược trở nên sắc bén.
Lần này bàn tay cô không còn đặt trên cằm của Vô Kỵ nữa mà di chuyển xuống cổ của anh, đùa nghịch yếu hầu của anh.
Vô Kỵ không đáp.
Bạc Nhược bỗng siết chặt cổ Vô Kỵ.
Sắc mặt người đàn ông thoáng chốc liền trở nên khó coi, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không hề đẩy Bạc Nhược ra.
“ Anh có tin tôi giết anh ở đây không ? ”.
Bạc Nhược không giống như đang đùa.
Vô Kỵ biết anh có thể sẽ mất mạng bởi vì anh đã động đến đứa con yêu quý của cô.
Người xưa có câu, tức nước thì vỡ bờ.
Bạc Nhược hiện tại đang ở trong tình thế ấy.
“ Anh tin ”.
Vô Kỵ khó khăn đáp lại.
Bạc Nhược dần dần thu bớt lại sức, cô vẫn khống chế sức lực của chính mình, có thể khiến Vô Kỵ chịu đau đớn nhưng tuyệt đối sẽ không lấy mạng anh.
Tiểu Hoạ chết một cách thê thảm, thế nên nếu muốn giết chết người đàn ông này Bạc Nhược cô phải ra tay tàn độc nhất.
“ Nhưng anh sẽ không để bản thân phải chết bây giờ.
Nhược Nhược, em và anh một đời này phải ở bên nhau.
Đây là anh đang ép em ở bên cạnh anh ”.
Dứt lời Vô Kỵ liền đưa tay đập mạnh lên gáy của Bạc Nhược khiến cô ngất đi.
Diễn Phong lập tức dẫn theo một người đàn ông lớn tuổi bước vào phòng bệnh.
Vô Kỵ nhìn người đó, giọng trầm xuống.
“ Tôi muốn cô ấy nghĩ là Helen giết chết Vô Hi Hoạ, Vô Kỵ vì muốn cứu con bé mà bị thương rất nặng ”.