Ngôn Tiểu Nặc không kìm chế được, rồi bắt đầu lo lắng, vì rất nhanh tác phẩm của cô sẽ xuất hiện, cô có một chút không chắc chắn.
Tin nhắn đến của Mặc Tây Quyết: Con rùa và con thỏ thi chạy, con nào thắng?
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì phá cười, đây là lúc nào rồi, anh lại gửi cho cô kiểu tin nhắn như vậy?
Không cần suy nghĩ cô nhanh chóng trả lời: Con rùa.
Tin nhắn của Mặc Tây Quyết nhanh chóng gửi lại: Vì sao?
Anh sao lại rảnh rỗi đến mức như vậy chứ, cũng không thèm để ý đang trong hoàn cảnh nào sao, cô sắp lo lắng đến chết rồi mà anh vẫn có dáng vẻ trêu chọc thờ ơ như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc trả lời 4 chữ: Sau đó đuổi kịp.
Mặc Tây Quyết trả lời lại trong tích tắc: Biết thế là tốt, con rùa ngốc.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ôm chán, bất lực trả lời lại: Lần này không như vậy, đây là chấm điểm chứ không phải là thi chạy!
Mặc Tây Quyết nhắn nhủ những từ quý giá: Không có gì khác biệt.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực, đang nghĩ cách làm gì để chống lại anh, thì tin nhắn của anh lại tới: Chờ em bị thua rồi tìm cách chống lại anh cũng chưa muộn.
Nếu đây không phải hội trường tổ chức cuộc thi, thì Ngôn Tiểu Nặc đã dùng điện thoại thay cho viên gạch đập lên đầu anh rồi.
Lời anh nói có giống tiếng người nói không chứ!
Mặc Tây Quyết lại gửi tin nhắn đến: Con rùa cộng với một con heo là thành con gì?
Anh có thể chết mà không hại cô được không? Nếu như có thể, thì hẫy đề anh đi chết đi!
Ngôn Tiểu Nặc cắn răng chịu đừng trả lời lại: Đất đen. Mặc Tây Quyết cau mày lại, đất đen là cái quái gì vậy? Anh nhìn người phụ nữ đang không nhịn được cười, rồi mới phản ứng ra.
Đất đen chính là chữ mặc, là tên mặc trong Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đột nhiên nổi giận, anh thấy cô lo lắng, có lòng tốt ân cần nhắn tin cho cô đề chuyền hướng sự chú ý của cô, cô lại làm tổn thương anh như vậy sao?
Người phụ nữ này có phải là nhỏ mọi hay không? Hại anh đã đành, lại còn mang họ của anh ra như nói họ của anh giống như cái bánh bao đất.
Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu cảm cay cú của Mặc Tây Quyết, khiến cô muốn cười thành tiếng, thấy dáng vẻ của Mặc Tây Quyết muốn lao tới xử lý cô, nhưng lại không làm gì được cô, thực sự khiến cô rất sướng.
Đã từ lâu cô không thấy sướng như vậy rồi.
Phó Cảnh Dao thấy nụ cười trên mặt của Ngôn Tiểu Nặc liền tò mò: “Uyển Cừ, cô cười gì thế? Có chuyện gì mà vui vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nói rất ngắn gọn: “Bạn tôi vừa gửi cho tôi một tin nhắn buồn cười.”
Phó Cảnh Dao cũng cười theo, “Người bạn nào mà lại tâm lý như vậy? Thấy cô căng thẳng lại còn gửi tin nhắn buồn cười cho cô.”
Ngôn Tiều Nặc phủ nhận trong lòng, Mặc Tây Quyết tâm lý? “Tâm lý” hại cô? Cô nhìn người đàn ông hại cô, và người đàn ông đó cũng quay mặt về phía khác, tỏ ra bất mãn. Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy rất hài hước, Mặc Tây Quyết có lúc như một đứa trẻ cố chấp.
Tin nhắn lại tới: Nịnh anh.
Ngôn Tiểu Nặc trượt tay và điện thoại rơi xuống đất.
Cũng may là âm nhạc trên sân khấu đủ lớn nên không ai chú ý tới âm thanh nhỏ này. Cô nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, lau qua mồ hôi trên trán.
Bạn có thể tưởng tượng ra một người đàn ông đẹp trai cao 1.9m, gương mặt lạnh như bằng nói với bản thân là “nịnh anh” hai từ này không?
Cũng mong thông cảm cho khả năng chịu đựng của cô được không! “Không nịnh anh, anh sẽ lập tức đưa em đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng liên niệm nên mấy chữ A di đà phật”, con người này cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp sáng, trà lời lại một câu: Mặc baby ngoan nào, đừng khóc nữa, về nhà sẽ cho ăn kẹo nhé.
Mặc Tây Quyết thấy được tin nhắn này thì suýt chút nữa ngất xỉu, người phụ nữ này lại dỗ dành anh như một đứa trẻ!
Sau trò đùa này, tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc tốt lên rất nhiều, chủ yếu là thấy bộ dạng cay cú của Mặc Tây Quyết khiến cô rất vui.
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết cũng trầm lại.
Lúc này màn trình diễn trên sân khấu cũng vừa kết thúc, và điểm số vẫn không vượt qua được số đầu tiên.
Bầu không khí lo lắng lan toả trong hội trường, lúc này đã là trình diễn thứ 7, chỉ còn lại 3 màn trình diễn, nếu như không thể vượt qua, vậy thì chiếc váy hoa mẫu đơn thêu hai mặt có thể là vị trí hàng đầu trong vòng sơ khảo.
Khi tác phẩm thứ 8 xuất hiện, đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mở to vì sốc.
Không, không thể như vậy đượ!
c Đây rõ ràng là chiếc váy do chính tay cô thiết kế ra, rõ ràng là không khác chút nào!
Ngôn Tiểu Nặc không một chút do dự, lập tức ra sau sân khấu.
Toàn Cơ và Mặc Tây Quyết cũng bị ngạc nhiên, Mặc Tây Quyết nắm chặt tay lại, quay đầu lại nói điều gì với Duy Đức.
Duy Đức sau khi nghe xong lập tức rời đi, Mặc Tây Quyết dựa lưng vào ghế rồi hỏi Toàn Cơ một cách lạnh lùng: “Em định chấm cho bao nhiêu điểm?”
Toàn Cơ lộ lên vẻ mặt khinh bỉ, “Đối với kiểu rõ ràng sao chép này, đương nhiên phải cho 0 điểm.”
“Không cần.” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết lộ rõ vẻ lạnh lùng, “Cứ như vậy cho 0 điểm thì hơi bẽ mặt, đối với cô ấy không tốt.”
Toàn Cơ hiểu ra “cô ấy” là ai, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nếu như cô ấy vẫn dùng chiếc vấy giống tác phẩm trước thì sao?”
“Sẽ càng dễ dàng bị cắn lại một miếng?” Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc lập tức ra sau hậu trường rồi lộ ra một nụ cười, “Cô ấy sẽ không cho kẻ khác cô hội này đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!