Sắp đến giữa trưa, cô gọi cho tài xế Lý đến đón về biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc vừa vào đến nhà thay xong quần áo thì thấy Mặc Tây Quyết đã về rồi. “Vừa về à?”: Mặc Tây Quyết vào nhà rồi nói, “Qua đây giúp anh thay quần áo.”
“Vâng, em biết rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn bước tới, lấy bộ quần áo ở nhà mang ra thay cho anh, và cầm bộ đồ vest đắt tiền mà anh vừa cởi ra treo lên ngay ngắn.
Khi cô làm những việc này động tác rất nhẹ nhàng mà lại thuần thục.
Anh càng cảm thấy ở cùng cô rất thoải mái, khiến anh lúc nào cũng muốn ở bên cô.
Cảm giác này giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy, càng ăn càng bị nghiện. “Hôm nay cô Toàn Cơ đến trường em dạy học.” Sau khi treo xong quần áo, Ngôn Tiểu Nặc quay lại nói với Mặc Tây Quyết.
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết rất điểm tĩnh, chỉ đáp lại một cách bình thản: “Ồ.”
“Vậy…” Ngôn Tiểu Nặc đứng đó thần sắc có chút do dự. “Nói đi.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất nhanh gọn dứt khoát.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nói: “Cô Toàn Cơ nói, là anh bảo cô đến dạy học.” Mặc Tây Quyết vẫn đáp lại một từ như cũ: “Ồ.”
Á? Chỉ một từ đã kết thúc rồi sao? Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì thêm.
Khi cô không nhìn thấy, khi Mặc Tây Quyết đứng quay lưng lại, đôi môi mỏng hoàn mĩ hé lên một nụ cười.
Anh không nói gì cả, lẽ nào cô phải làm ầm ĩ đánh trống đụng bát hỏi đến cùng sao? “Anh muốn ăn bánh kem.” Mặc Tây Quyết ngồi lên sofa, cầm chiếc điều khiển mở tivi ra xem.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu cười: “Muốn ăn kiểu bánh gì?”
Anh hôm nay sao lại dễ nói chuyện đến vậy? Ngôn Tiều Nặc có chút tò mò rồi đi vào nhà bếp chuẩn bị, bột mì, lò nướng, dụng cụ chỉnh kem.
Cô đang chuẩn bị về hoa cho chiếc bánh, thì đột nhiên bị Mặc Tây Quyết từ phía sau ôm chặt.
Khiến cô giật mình, tay còn run, chút nữa thì làm rơi chiếc máy vẽ hoa bánh.
Mặc Tây Quyết giữ lấy tay cô, giọng nói trầm nhẹ: “Anh không thích vẽ hoa lên bánh.”
“Ồ.” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, “Vậy anh thích gì?”
Mặc Tây Quyết cầm chiếc máy trang trí cappuccino bên cạnh và bỏ mảnh sắt trên đầu ra, và nó trở thành một loại có thể vẽ chữ lên bánh. .
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Mặc Tây Quyết vẽ lên chiếc bánh một chiếc đầu heo rất dễ thương, bên cạnh còn viết tên của cô. “Nếu như em còn dám nhìn anh chằm chằm, hoặc giẫm lên chân anh, anh sẽ sai người biến chiếc bánh này thành một tác phẩm điêu khắc bày ở cửa mỗi ngày. “Giọng của Mặc Tây Quyết rất chắc chắn, rồi hài lòng nhìn vào kiệt tác của anh. Ngôn Tiểu Nặc tức quay dầu di, “Em không thèm ăn chiếc bánh này!”
Mặc Tây Quyết bê chiếc bánh đã làm xong đi, cười tươi đắc ý nói: “Em tưởng bở à, chiếc bánh này là để anh ăn.”
Ngôn Tiểu Nặc miệng mở to nhìn Mặc Tây Quyết bưng chiếc bánh đặt lên bàn, rồi ăn từng miếng một.
Đặc biệt là lúc ăn đến chiếc đầu heo và tên cô, ánh mắt anh nhắm lại hiện ra một sự rất hài lòng vui sướng: “Ừ, bánh mình tự làm ngon thật.”
Cô, cô bị anh ăn vào bụng, lại còn nói là ngon sao?
Làm ơn, đó là chiếc bánh mà cô vất vả làm ra!
Ngôn Tiều Nặc bôi bánh kem lên phần bánh ngọt còn lại, đang định vẽ lên chiếc bánh thì kết quả toàn bộ công cụ và máy vẽ hoa đều bị Mặc Tây Quyết vứt vào thùng rác. “Này, anh làm gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc tức giận, như vậy chẳng phải lãng phí sao? “Vì để tránh em phạm sai lầm.” Mặc Tây Quyết thong thả nói, “Như thế này cũng rất ngon.” Nói xong, anh bỏ từng miếng dâu tây đã cắt xong cho lên trên chiếc bánh ngọt.
Vị tươi ngon của dâu tây đi kèm với màu trắng của kem khiến cho chiếc bánh rất đẹp mắt, Ngôn Tiều Nặc thấy vậy, cơn nóng giận trong lòng cô nhanh chóng trở thành nụ cười ngọt ngào.
Mặc Tây Quyết thấy cô lộ ra nụ cười, khoé môi anh cũng hé cười.
Đúng là dùng dâu tây để dỗ cô ấy quả không sai.
Quả nhiên Ngôn Tiểu Nặc ăn rất vui vẻ, Mặc Tây Quyết dựa lưng vào ghế sôfa xem ti vi.
Các kênh tin tức trên TV đang phát sóng tin tức ngày hôm nay. “Được biết, hôm nay một vụ tai nạn xe hơi lớn đã xảy ra trên cầu cạn ở phía nam thành phố, dẫn đến cái chết của 6 người bao gồm cả tài xế, sau khi cảnh sát điều tra, cả sáu người này đều không có nghề nghiệp và thành viên gia đình, họ là những kẻ côn đồ ở thành phố này.”
“Đồng thời nhà hàng nổi tiếng Thực Vì Thiên, đã bị trừng phạt nghiêm khắc vì phát hiện ra ông chủ nhà hàng này nhiều năm trốn thuế và lậu thuế, và nhà hàng Thực Vì Thiên cũng bị biến mất trên thị trường.”
Mặc Tây Quyết xem bản tin, và một biểu cảm hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh.
Giọng nữ truyền hình chuyên nghiệp trên TV vang lên trong căn biệt thự, sau khi bị Ngôn Tiểu Nặc đang ăn chiếc bánh nghe thấy, miếng bánh trong miệng cũng bị mất đi vị thơm ngọt.