Đó là lần đầu tiên trước mặt cô Mặc Tây Quyết nhìn cô một cách chăm chú như vậy, cảm giác đó giống như anh đang khám phá điều gì vậy.
Trái tim cô không chịu được liền trầm xuống.
Cô đã thấy qua sự nhạy bén và thông minh của anh, không phải anh ấy phát hiện ra điều gì chứ?
Đang trong lúc cô thấy bất an, thì Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng: “Đã sắp xếp xong chưa?”
“Rồi ạ.” = “Đi dạo cùng anh đi.”
Mặc Tây Quyết đứng dậy thay một chiếc áo sơ mi mặc ở nhà, rồi mở cánh cửa sau phòng ngủ ra, đó là một khu vườn nhỏ đầy hoa cẩm tú cầu.
Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn thư giãn tâm trạng, rồi bước theo sau anh.
Ngón tay của Mặc Tây Quyết ấn vào một công tắc trên tường, và những bông hoa cẩm tú cầu màu tím đột nhiên trở nên rất mềm mại và lấp lánh phát sáng trong bóng tối. “Đẹp quá.” Ngôn Tiểu Nặc bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trước mặt, không thể không thốt lên.
Ở giữa vườn hoa cẩm tú cầu là nơi nghỉ ngơi, có một chiếc bàn tròn và hai cái ghế. Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, rồi đặt đôi chân dài của anh lên đùi của Ngôn Tiều Nặc.
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đen lại, một cảnh đẹp như thế này, người đàn ông này vẫn không quên dở trò lưu manh với cô. “Trở thành một nhà thiết kế là ước mơ của em sao?” Mặc Tây Quyết uể oải dựa lưng vào chiếc ghế hình tròn màu trắng, và nhìn Ngôn Tiểu Nặc với đôi mắt đen rồi hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt nhìn anh, giọng điệu đầy tham vọng: “”Không những trở thành nhà thiết kế, em còn muốn trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới!”
Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười. “Anh không tin cũng được.” Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi.
Mặc Tây Quyết thu lại nụ cười nói, “Anh tin.”
Ngôn Tiểu Nặc đờ dẫn: “Cái gì?”
Mặc Tây Quyết không lặp lại lần thứ hai, giọng điệu rất bình thản: “trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới, thay thế vị trí của Tiểu Toàn.”
Đúng vậy, nhà thiết kế hàng đầu thế giới bây giờ là cô Toàn Cơ, nếu như cô thực hiện được ước mơ , thì có nghĩa là thay thế vị trí hiện tại của cô Toàn Cơ rồi.
Đôi mắt sáng ngời của Ngôn Tiểu Nặc lập tức bị mở nhạt đi, “Với năng lực thiết kế của Toàn Cơ, thì em không thể sánh bằng.” = Giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn rất bình thản: “Hay là để anh giúp em?”
“Không cần!” Ngôn Tiểu Nặc từ chối không một chút do dự, “Em muốn tự dựa vào sự nỗ lực của bản thân.” = “Dù sao cũng thế, vậy tại sao lại sợ không tốt bằng Tiểu Toàn?” Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết có mang theo một năng lượng, “Tiểu Toàn có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng dựa vào sự nỗ lực của bản thân, tại sao em lại không thể?”
Ngôn Tiều Nặc kinh ngạc, là Mặc Tây Quyết đang khích lệ cô ấy sao?
Trời chắc đổ cơn mưa đỏ mất! Người đàn ông này hôm nay lại khích lệ cô. “Cảm ơn anh đã khích lệ em.” Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười như trăng lưỡi liềm.
Mặc Tây Quyết tức khắc thu lại ý cười trong mắt rồi lạnh lùng nói: “Bởi vì em rất ngốc, giống như một con heo vậy, không biết chừng một ngày nào đó vì khó khăn quá mà từ bỏ.”
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc liền ngưng tụ lại trên mặt.
Ngước đầu lên nhìn, thì Mặc Tây Quyết đã thu chân về, kiêu ngạo ra lệnh cho cô, “Đến đây và tắm cho bồn thiếu gia.” Ngôn Tiểu Nặc giận dữ giơ nắm đấm lên sau lưng anh.
Trong phòng tắm, Mặc Tây Quyết tỏ ra rất thoải mái nằm trong bồn tắm, Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, giận dữ cắn răng dùng chiếc khăn tắm trà xát lên làn da mịn màng của anh. “Nhẹ nhàng một chút.” Mặc Tây Quyết không hài lòng nói, “Đây là da người.”
Ngôn Tiểu Nặc thậm chí dùng lực càng mạnh hơn. “Suy.” Mặc Tây Quyết lớn tiếng hét lên, “Ngôn Uyển Cừ, em đang ngược đãi người bị thương sao!”
Ngôn Tiểu Nặc hưm một tiếng: “Vậy anh tự tắm đi!”
Nói xong, cô đứng dậy đi ra khỏi nhà tắm, nhưng ngồi khá lâu khiến chân cô bị tế, đứng không vững, rồi cô bị ngã vào bồn tắm.
Trong chớp mắt nước bắn lên tứ phía, gương mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết bị bắn đầy nước, vẻ mặt cứng đờ.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này phát hiện cô đang ngồi lên thắt lưng anh, tư thế rất xấu hồ.
Phòng tắm tự nhiên trở nên rất yên tĩnh, một giây, hai giây…Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tóc cô dường như dựng ngược lên, rồi vội vàng đứng dậy.
Cô chưa kịp đứng dậy thì bị Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong bồn tắm, bộ đồ ngủ rộng bị ngâm trong nước và dính chặt vào cơ thể.
Mái tóc đen của cô ấy ướt đẫm trên làn da như ngọc bích, trong đôi mắt sáng rực của cô nhìn anh với vẻ nhẹ nhàng.
Lý trí của Mặc Tây Quyết bất ngờ sụp đổ như một con để bị một trận lũ quét qua, anh đưa tay ra, bộ đồ ngủ của cô bị vứt xuống sàn nhà tắm.
Ngôn Tiểu Nặc vốn dĩ rất sợ nước, cô không dám cử động.
Mặc Tây Quyết thở gấp rồi ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, thú tính trong người bộc phát, nhưng anh thấy gương mặt nhỏ của cô tái nhợt đi.
Hình ảnh hôm ấy cô dường như muốn ngất đi trong vòng tay anh lập tức kéo lý trí anh trở lại. “Em dậy đi, ra ngoài đi ngủ.”
“Ồ.” Ngôn Tiểu Nặc tự bước ra bồn tắm, lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người lại, mặc lên một bộ váy ngủ rồi chui vào chăn.
Khi Mặc Tây Quyết bước ra mang theo một mùi thơm mát lạnh, Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt nhìn cơ thể anh, nhịp tim của cô đột nhiên đập tăng tốc không kiểm soát, cô nhanh chóng quay người lại không giám nhìn nữa.
Chỉ nghe thấy tiếng Mặc Tây Quyết mở cửa tủ quần áo, sau đó cô bị anh ôm chặt vào trong lòng. “Quay người lại, không cho phép quay lưng lại với anh.”
Giọng nói hống hách, Ngôn Tiểu Nặc đành phải quay người lại, rơi vào vòng tay rắn rỏi của anh.
Cơ thể cô bị anh ôm chặt nên có một chút khó thở, Ngôn Tiểu Nặc giãy dụa, một giọng nói mát lạnh phát ra từ đỉnh đầu: “Không được động đậy, ngủ đi.”
“Anh ôm em chặt quá, có chút hơi khó thở.”Ngôn Tiểu Nặc bất mãn càu nhàu. “Thật rắc rối!” Mặc Tây Quyết phàn nàn cuối cùng cánh tay anh cũng buông lỏng ra.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút thoải mái rồi lén lút ngước đầu nhìn anh.
Lúc anh nhắm mắt hoàn toàn không có một chút sợ hãi, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đường viên đẹp dễ dưới cằm của anh.
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết đột nhiên mở ra, “Em nhân cơ hội lúc anh ngủ mà trêu với anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!