Quả nhiên là đi gặp bạn gái, nên mới ăn mặc như vậy, mặc dù ngày thường anh cũng mặc như vậy, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hôm nay anh đẹp trai không giống mọi lần.
Có lẽ có liên quan đến tâm trạng của cô.
“Anh hôm nay có lẽ không rảnh để về, em trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ.” Mặc Tây Quyết trước khi ra ngoài dạn dò cô.
“Vâng, em biết rồi.” tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc cố gắng tỏ ra rất tốt, anh không có ở đây, cô có thể được tự do một chút.
Mặc Tây Quyết thay giày xong, ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi của cô, giọng trầm nhẹ, “Đừng có nhớ anh quá.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng anh từ sau suýt nữa thì nôn ra ngoài, người đàn ông đáng chết, trước lúc đi gặp bạn gái còn ôm hôn cô, còn nói cô không được nhớ anh, đúng là đàn ông đáng ghét.
Vừa giận dữ trong lòng mắng Mặc Tây Quyết, vừa thu dọn lại đồ đạc của mình rồi đến trường.
Ngôn Tiểu Nặc vào lớp thấy Phó Cảnh Dao đang ngồi ở đó, trước mặt cô còn có sách vở, Ngôn Tiểu Nặc còn cho rằng cô đi nhầm lớp.
“Uyển Cừ, qua đây!” Phó Cảnh Dao vẫy tay nụ cười rạng rỡ.
“Cảnh Dao, sao cô vẫn chưa lên lớp vậy? sắp đến giờ vào học rồi.” Ngôn Tiểu Nặc ngồi cạnh cô tràn đầy tò mò.
Phó Cảnh Dao chớp mắt nhìn cô cười: “Tôi vừa xin đổi lớp, hi hi về sau chúng ta cùng một lớp rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhàng, “Hoá ra là vậy, tôi còn lo lắng cho cô nữa chứ.”
“Đúng rồi, tiệc giao lưu lần trước sao cô lại về trước vậy, Lục học trưởng lúc đó tìm cô khắp nơi, còn cho rằng cô xảy ra chuyện gì rồi cơ.” Phó Cảnh Dao nhìn cô, trong mắt đầy tò mò.
Ngôn Tiểu Nặc chột dạ, lúc đó cô chỉ biết mau chóng rời khỏi, không nghĩ đến Lục Đình tìm cô.
“Ừm, lúc đó mình có chút không khoẻ, liền về trước.” Ngôn Tiểu Nặc đáp, “Tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi.”
“Mãi sau tôi mới thấy, thấy Lục học trưởng lo lắng như vậy, tôi nói với anh ấy cô có chút không khoẻ nên về trước rồi, anh ấy mới yên tâm.” Phó Cảnh Dao đáp, nhìn Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp, “Lục học trưởng rất để ý tới cô đó.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy kinh khủng, “Cô không được nói linh tinh nữa.”
“Được rồi, được rồi, mình học thôi.” Phó Cảnh Dao biết cô da mặt mỏng, không chịu được mới chọc cô, “ đúng rồi, cuộc thi kia cô nhìn thấy chưa?”
“Nhìn thấy rồi, tôi đã báo danh trên mạng rồi, chờ tan học đi lấy đơn đăng ký, cô đi báo danh chưa?” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
Phó Cảnh Dao nói: “Tôi cũng báo danh rồi, chờ chút nữa mình cùng đi lấy.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
Tiết 1 kết thúc, Phó Cảnh Dao thấy chữ viết của Ngôn Tiểu Nặc trên vở rất gọn gàng vội vàng thốt lên: “Uyển Cừ, vở viết của cô đẹp thật đấy, cho tôi mượn chép được không, mình còn rất nhiều thứ vẫn chưa kịp ghi lại.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không từ chối cô, “Được, cô cầm lấy chép đi.”
“Để sau rồi chép, chúng mình đi lấy bảng báo danh trước đã.” Phó cảnh Dao vội vàng đứng dậy cùng cô đến phòng báo danh.
Phòng báo danh đang xếp một hàng dài từ cửa sổ đến toà dạy học phía trước, Ngôn Tiểu Nặc nhìn, “Trời ơi, đến lúc nào mới tới lượt đây.”
Phó Cảnh Dao cũng không ngờ tới cảnh tượng lại đến mức này, “Chờ đến lượt chúng mình, chắc chờ tới tận chiều mất.” cô nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gọi đến một số, “A lô, chủ nhiệm Thôi phải không ạ? Là thầy hôm nay phụ trách báo danh đúng không ạ, vâng, chúng em bây giờ qua ạ.”
“Uyển Cừ, đi cùng tớ!” Phó Cảnh Dao kéo tay Ngôn Tiểu Nặc chạy về phía bàn làm việc phía phòng báo danh.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: Cảnh Dao, sao chúng ta lại không xếp hàng?”
“Xuyt… đi cùng tớ, đừng nói gì.” Phó Cảnh Dao giơ tay lên ra hiệu nhỏ tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm nữa, vì những người xếp hàng đang nhìn họ.
Trong phòng làm việc đang mở điều hoà, chủ nhiệm Thôi cười rất thân mật với Phó Cảnh Dao, “Các em tới lấy bảng tham dự sơ khảo sao?”
“Ngôn Uyển Cừ?” ánh mắt tinh tú của cô Thôi vụt lên một chút kinh ngạc, sau đó lập tức tự mình kiểm tra hệ thống, “Không có đăng ký báo danh của em ở đây!”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, khó tin được: “Không thể nào, em báo danh rồi mà, sao lại không có ghi chép gì?”
Ngôn Tiểu Nặc tiến gần thêm máy tính, kết quả là cuộc đói thoại vừa rồi với bên trong hiện lên không có ghi chép.
Không có gì! Ngôn Tiểu Nặc sững người nhìn người vùa đối thoại không biết nên nói gì mới được.
Phó Cảnh Dao vội vàng nói, “Chủ nhiệm Thôi, giờ báo danh lại kịp không?”
Chủ nhiệm Thôi thở hơi dài, rất đáng tiếc lắc đầu: “Hệ thống báo danh đã đóng lại rồi, hôm nay chỉ phụ trách in và phát phiếu tham dự sơ khảo thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc như cảm thấy bị sét đánh vậy, toàn thân cô yếu đi, mồ hôi lạnh tuôn ra, sao lại có thể như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!