Chương 337
Người con gái nhẹ giọng nói: “Dì Lữ, dì làm sao vậy? Cháu là Tiểu Nặc mà”.
Dì Lữ lùi về phía sau một bước, sự cảnh giác và đề phòng trong ánh mắt đột nhiên tăng lên: “Cô không phải Tiểu Nặc, ngón tay út của Tiểu Nặc rất dài, mà ngón tay út của cô còn chưa chạm đến đường chỉ tay phía trên cùng, cô Uyển Cừ à”.
Biểu cảm trên gương mặt Ngôn Uyển Cừ lộ mất đi vẻ dịu dàng ấm áp giả tạo, cô ta cười nhạt: “Dì Lữ, tôi vốn muốn để dì sống thêm một lúc, không ngờ rằng dì lại không đợi được nữa”.
Dì Lữ sợ hãi lùi về sau liên tiếp, “Tôi không có thù oán gì với cô, tại sao cô lại muốn giết tôi?”
Ánh mắt Ngôn Uyển Cừ nhìn về căn biệt thự trong núi xanh mướt kia, cười lạnh: “Ngôn Tiểu Nặc đã hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi, mà dì lại có thâm tình với Ngôn Tiểu Nặc, nếu dì chết rồi, thì Ngôn Tiểu Nặc nhất định sẽ đau khổ đến chết, cô ta mà đau khổ đến chết thì tôi sẽ rất vui vẻ!”
Cô ta vừa nói, vừa từng bước tiến lại gần dì Lữ, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào: “Không phải dì thích cái đài sen này sao? Tôi thành toàn cho dì, thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc ở lâu đài đứng ngồi không yên, cô lập tức cầm điện thoại ở phòng khách lên, gọi điện cho dì Lữ.
Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy.
Ngôn Tiểu Nặc quyết định không đợi nữa, định lái xe đi biệt thự Nam Sơn xem xét tình hình, nhưng lại bị mấy cô người làm ngăn lại: “Cô Ngôn, nhất định không thể ra ngoài được”.
“Tôi đi một chút rồi về ngay”. Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay, không để ý đến sự ngăn cản của mấy cô người làm, một mình lái xe đến biệt thự Nam Sơn.
Cô không đi đường lớn, mà đi một con đường tắt đến biệt thự Nam Sơn.
Mùa hè nóng nực, càng đến gần núi Nam Sơn, càng mát mẻ, không khí cũng vô cùng yên tĩnh, Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp lái xe đến cổng biệt thự.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, lúc này chắc là đang trong thời gian ngủ trưa.
Mắt Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, đó là điện thoại cô tặng cho dì Lữ, thì ra dì Lữ không mang điện thoại bên người.
Vậy thì dì Lữ đã đi đâu rồi?
Ngón tay Ngôn Tiểu Nặc vô tình lướt qua màn hình điện thoại, một tin nhắn thoại phát lên.
“Tôi đi ra hồi ngắn đài sen, mười phút nữa sẽ về”.
Đây là giọng nói của dì Lữ, nhưng thời gian cách thời gian để lại tin nhắn đã nửa tiếng đồng hồ rồi.
Ngôn Tiểu Nặc đặt chiếc điện thoại xuống, quay người lái xe ra hồ tìm dì Lữ.
Hồ nước trong núi Nam Sơn này rất lớn, cả mặt hồ trải đầy màu xanh mướt của lá sen, và màu hồng nõn nà của hoa sen, trên hồ sen tự nhiên này không có thuyền bè, vì thế dì Lữ sẽ chỉ có thể hải đài sen ở bên bờ hồ.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lái xe một vòng hồ cũng không thấy bóng dáng dì Lữ đâu cả.
Chẳng lẽ dì ấy đã về biệt thự rồi?
Ngôn Tiểu Nặc vừa xuống xe thì đột nhiên ngửi thấy một mùi khét lẹt, phía biệt thự lóe lên một ánh lửa vụt lên trời!
Biệt thự cháy rồi! Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy toàn thân mềm đi, trong biệt thự có dì Lữ, còn có rất nhiều em nhỏ, còn có người làm chuyển đến từ lâu đài!
Cô quay người lên xe, lái thật nhanh về phía biệt thự, chiếc xe Bugatti Veryon đắt tiền bị những cành cây bên đường vạch lên rất nhiều vết, nhưng trong đầu Ngôn Tiểu Nặc chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nhất định phải cứu người!
Cách biệt thự càng gần càng nóng, cái cảm giác nóng này không phải do thời tiết nóng, mà là sức nóng do ngọn lửa tạo thành.
Ngôn Tiểu Nặc phanh xe trước biệt thự, đôi mắt to sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Quản gia Duy Đức cùng những người vệ sĩ đang nỗ lực dập lửa, không xa truyền tới tiếng xe cứu hỏa.
Trong biệt thự hỗn loạn, cô có thể nghe ra tiếng trẻ em khóc, tiếng người làm kêu gào, từng tiếng từng tiếng một như những mũi tên băng giác đâm hàng ngàn nhất lên cơ thể Ngôn Tiểu Nặc.
Quản gia Duy Đức thấy xe của Ngôn Tiểu Nặc thì hít một hơi lạnh, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Ngôn Tiểu Nặc sao lại ở đây!
Ông ấy vội vàng chạy tới, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế lái sững sờ, thì lòng ông đột nhiên trầm xuống, trầm xuống tận đáy sâu thẳm.
Đối với tiếng đập cửa vội vàng của quản gia Duy Đức Ngôn Tiểu Nặc gần như không hay biết gì, lúc này cô không có bất cứ một chút sức lực nào, cô chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng.
Nhưng tất cả lại nói với cô rằng, đây là hiện thực, không phải mơ.
Ngón tay lạnh giá của Ngôn Tiểu Nặc chạm vào cánh cửa, tay khẽ động, cửa xe liền được cô mở ra.
Cô xuống xe, nhưng chân cô sớm đã không còn chút sức lực nào, suýt chút nữa loạng choạng ngã xuống nền cỏ, may mắn quản gia Duy Đức nhanh tay nhanh mắt, nếu không thì chân Ngôn Tiểu Nặc chắc chắn đã trẹo luôn rôi.
“Cô Ngôn… Duy Đức đau lòng vô cùng nhìn vào người con gái hồn bay phách lạc trong tay, người trước nay luôn khôn khéo như ông ấy, mà hiện giờ cũng không biết nên dùng từ gì để an ủi cô ấy.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Xe cứu hỏa đến chưa?”
Tiếng nói của cô mang theo sự run rẩy, Duy Đức thấp giọng nói: “Đến rồi”.
“Tôi đi xem thế nào”. Ngôn Tiểu Nặc nói, rồi muốn đi về phía trước.
Duy Đức đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc, vội vàng khuyên bảo: “Cô Ngôn! Cô không thể đi vào đó! Tất cả đã có đội cứu hỏa xử lý, bọn họ nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu người! Cô phải bảo trọng sức khỏe của bản thân và cậu chủ nhỏ trong bụng!”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, ngọn lửa đã vút lên tận trời cao, rọi xuống khiến cho mắt cô còn có chút đau đớn.
“Ngôn Tiểu Nặc!”
Giọng nói thân quen truyền tới, Ngôn Tiểu Nặc nghiêng mặt đi nhìn, quả nhiên là Mặc Tây Quyết đến rồi.
Mắt cô cay cay, nước mắt cứ thể lăn xuống.
Mặc Tây Quyết bước nhanh tới, ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, không để cô làm bất cứ hành động kích động nào, nhưng nhìn bộ dạng đau lòng như thế của cô, trong lòng anh, cũng có một cảm giác đau buồn ập tới.
Tình cảm của Ngôn Tiểu Nặc dành cho nơi này nhiều như thế nào, anh biết rõ.
Nhưng dưới ngọn lửa lớn, dữ dội như vậy, thì những người trong biệt thự này sợ rằng lành ít dữ nhiều.
“Mặc Tây Quyết, bọn họ sẽ sống sót ra ngoài chứ?”
Tiếng gió vù vù bên tai, mang theo giọng nói yếu ớt của Ngôn Tiểu Nặc, dệt vào trong màng nhĩ anh.
Mặc Tây Quyết không nhẫn tâm mở miệng, chỉ có thể trầm mặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Anh bỏ em xuống đi”.
“Không”. Mặc Tây Quyết trả lời một cách cứng rắn.
Cô mềm giọng nói: “Em chỉ muốn nhìn bọn họ một chút, em sẽ không kích động đầu”.
Mặc Tây Quyết nghĩ nghĩ, rồi đặt Ngôn Tiểu Nặc xuống, nhưng một tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay Ngôn Tiểu Nặc.
Nhân viên cứu hỏa đi vào hết ngày này đến người khác, dưới sự cố gắng hết sức của họ, ngọn lửa cũng dần dần nhỏ lại.
Biệt thự Nam Sơn huy hoàng tráng lệ ngày nào, giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát thê lương, mà dưới đống đỏ nhát thê lương ấy là từng cơ thể cháy đen xếp thẳng hàng.
Những cơ thể này có lớn có nhỏ, mỗi một cái đều đã từng là những con người đang sống.
Nơi nơi là mùi cháy khét, hòa quện với hương sen thanh mát từ đằng xa, Ngôn Tiểu Nặc không thể chịu đựng thêm được nữa, ngực đau đớn, cô nên ra.
Mặc Tây Quyết bị dọa cho sợ hãi, vội vàng ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc, cánh tay anh cứng rắn mạnh mẽ.
Ngôn Tiểu Nặc nôn khan rồi mắt cô ứa hết nước mắt.
Đội cứu hỏa nhìn thấy một màn này thì cũng vô cùng bị thương, nhưng vẫn thông báo tình hình thực tế với quản gia Duy Đức: “Quản gia, ở đây tất cả là..46 người.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngẩng đầu, hét lên thất thanh: “46 người? Còn thiếu 2 người, ở đây rồi?”
Đội trưởng đội cứu hỏa giật mình, nhưng vẫn trả lời cô: “Đã tìm hết tất cả ngóc ngách trong biệt thự rồi, chắc chắc…chỉ có 46 người”.
Chẳng nhẽ vẫn còn hai người còn sống sao? Ngôn Tiểu Nặc đẩy Mặc Tây Quyết ra, đi tới phía trước quan sát, trong lòng cô vừa đau vừa buốt, bởi vì bọn trẻ. đều đã mất rồi.
Thiếu hai người là người lớn.
“Dì Lữ đâu?” Trong giọng nói Ngôn Tiểu Nặc dâng lên một tia hy vọng, “Dì Lữ có ở đây không?”
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng thần trí hỗn loạn của Ngôn Tiểu Nặc thì vội vàng đi tới ôm lấy cô, đôi môi mỏng hôn lên trán cô, cố gắng vỗ về tâm trạng cô: “Anh cho người đi tìm rồi, em đừng như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy cánh tay của Mặc Tây Quyết, nói: “Dì Lữ nhất định vẫn còn sống, nhất định vẫn còn sống”. Giọng nói của cô lại vang lên: “Không, không được để dì Lữ nhìn thấy thảm cảnh ở đây, nếu dì ấy nhìn thấy nhất định sẽ suy sụp mất! Hu hu, huh u còn những đứa trẻ khác, chúng còn nhỏ như vậy…
Mặc Tây Quyết mím môi, nhắm chặt mắt lại.
Trước mặt đất dải đầy những thi thể cháy đen, họ ôm chặt lấy nhau, khóc không thành tiếng.
Nửa tiếng sau, quản gia Duy Đức mang người quay về.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi tới hỏi: “Quản gia Duy Đức, có tìm thấy dì Lữ không?”
Duy Đức cảm thấy bàn tay ông nằm chặt đến đau đớn, nhưng cũng không bằng một nửa nỗi đau trong lòng.
Cơ thể Mặc Tây Quyết cao lớn, anh nhìn thấy chiếc cáng phủ vải trắng phía sau Duy Đức trước cô.
Trong lòng anh như bị đâm một nhát, quay đầu đi, rồi ôm chặt lấy người con gái trong lòng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt trầm mặc của Duy Đức, lại nhìn những người vệ sĩ phía sau lưng ông ấy cúi thấp đầu xuống, tay cô không thể không chế được mà trở nên run rẩy.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy quản gia Duy Đức ra, cô nhìn thấy chiếc cáng phủ vải trắng phía sau ông ấy.
Kìm chế nỗi đau đớn trong lòng, mỗi bước chân của Ngôn Tiểu Nặc như dẫm lên gai nhọn, toàn thân đau đớn đến tận xương cốt.
Cô do dự một chút, rồi sau đó cũng run rẩy lật một góc tấm vải trắng lên.
Gương mặt dì Lữ bị ngâm nước đến phù lên, trên đó vẫn còn quấn một cọng cỏ nước, bàn tay dì ấy còn nắm chặt một cái đài sen.
Đôi mắt to tròn của Ngôn Tiểu Nặc chớp một, những giọt nước mắt rơi xuống không ngớt, căn bản không thể ngăn lại được, chân cô mềm đi, nửa quỳ dưới mặt đất.
Chiếc cáng lập tức được đặt xố mặt đất một cách nhẹ nhàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!