Chương 307
Mặc Tây Quyết giơ tay đặt lên trên trán của cô. Giọng nói của anh mang sức mạnh có thể làm dịu trái tim của người khác: “Đừng lo lắng, cẩn thận với cơ thể của mình.”
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn Mặc Tây Quyết, các ngón tay của cô nằm chặt lấy ga giường.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc, vẻ mặt lo lắng. Anh nói với y tả: “Đốt hương thuốc an thần.”
Y tá lập tức đi làm theo.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức có cảm giác buồn ngủ. Cô cố gắng mở to mắt ra, giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận: “Mặc Tây Quyết anh làm cái gì vậy?”
Bàn tay của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ, cái này không có hại với em đâu. Nó có thể giúp em ngủ một giấc ngon.”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng mà mí mắt nặng trĩu. Cuối cùng không nói gì nữa, chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ cô cảm thấy rất khát nước. Đang nghĩ muốn nói uống nước thì lập tức có nước chảy vào môi.
Cô theo bản năng nuốt vào, kèm theo đó là hương thơm thanh mát quen thuộc. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hơi mát, vẫn còn chưa kịp phản ứng thì mỗi của cô đã bị Mặc Tây Quyết chiếm giữ.
Ngôn Tiểu Nặc có chút khó thở, cô họ hai tiếng. Lúc này Mặc Tây Quyết mới buông cô ra.
Ngôn Tiểu Nặc rất muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mà hai mí mắt như dính lại với nhau, không sao mà mở ra được.
Trong cơn mê man, cô cảm nhận được bàn tay của anh đanh vuốt ve trán của cô, độ ẩm của bàn tay anh mang theo sự đau lòng và quan tâm.
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói của quản gia Duy Đức: “Cậu chủ, thời gian không còn sớm nữa.”
Bàn tay của mặc Tây Quyết hơi dừng lại, dường như lưu luyến. Cuối cùng vẫn rời khỏi trán của cô.
Thời gian không còn sớm? Mặc Tây Quyết và quản gia Duy Đức muốn làm cái gì?
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hương thơm của thuốc an thần rất thanh mát, cô không kìm được hít một hơi sâu, sau đó đầu óc mơ hồ, rồi cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Giống như… Quay trở về Liên Sơn.
Trong ngôi nhà nhỏ, dưới mái hiên là những tổ chim bé nhỏ, xung quanh là những cây chuối xanh tươi. Bà ngọai đem ghế ra hiện ngồi, trong tay còn cầm kim vá quần áo cho cô, máy tóc hoa râm của bà tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Giây phút mà Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy bà ngoại, nước mắt lập tức chảy ra, cô lên tiếng gọi bóng hình đó: “Bà ngoại…
Nhưng bà ngoại tựa như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy cô. Bà chỉ chuyên tâm vá quần áo cho cô, thỉnh thoảng còn cầm chiếc kim lên gãi đâu.
Ngôn Tiểu Nặc vội chạy tới, bổ nhào vào trong lòng của bà ngoại.
Nhưng mà bàn tay của cô như trong suốt, bà ngoại không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, hoặc có lẽ, hai người họ là người thuộc hai thế giới khác nhau.
Đây chính là âm dương cách biệt sao? Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy bà ngoại, nhưng mà bà lại không ngước mắt lên nhìn cô lấy một cái.
Giây phút này trái tim của cô như bị lưỡi dao cắt thành trăm mảnh. Ngôn Tiểu Nặc nói không thành lời, cô khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Bà ngoại! Cháu trở về rồi!”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc quay đầu lại, đây rõ ràng là giọng nói của cô!
Cô nhìn thấy cô đang đứng ở cổng, nhưng mà với bộ dạng lúc cô 7 tuổi, ở trên vai còn đeo ba lỗ.
Bà ngoại nhìn thấy cô trở về, liền vẫy tay với cô, dịu dàng cười nói với cô: “Tiểu Nặc, nhanh tới đây, xem bà vá quần áo cho cháu rồi nè!”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy bản thân mình chạy tới rồi bỏ ba lô xuống thử quần áo.
Cô vẫn còn nhớ, là bởi vì mình trèo lên cây cho nên quần áo mắc vào cây rách một miếng to, bộ quần áo mà bà ngoại vá chính là bộ đó.
Ở bên tại truyền đến giọng nói dịu dàng nhưng có phần trách móc của bà ngoại: “Tiểu Nặc, lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa. May là lần này không có mảnh vá nào, lần sau chắc phải vá đó.”
Còn bản thân mình cười khúc khích: “Cháu biết rồi, bà ngoại, về sau cháu sẽ không trèo lên cây nữa.” Ngừng một lúc cô lại nói: “Đây là quần áo mà bà ngoại tự tay làm cho cháu.”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống nhìn quần áo mà bản thân mình đang mặc, là bản giới hạn trên thế giới, đủ để mua vô số bộ quần áo.
Bây giờ bản thân ở cùng với Mặc Tây Quyết, trong tủ có rất nhiều loại quần áo mẫu mã mới số lượng có hạn. Có rất nhiều đồ cô còn chưa mặc bao giờ. Dù là như vậy, nhưng mà mỗi khi có mẫu mã mới thì tủ quần áo của cô lại có thêm vô số quần áo, bây giờ có rất nhiều quần áo choàng trong lâu đài.
Mà bà ngoại từ trước tới giờ chưa từng hưởng thụ cuộc sống như vậy. Lần cuối cùng mà bọn họ gặp nhau, bà ngoại vẫn mặc chiếc áo khoác mà cô mua cho bà.
Bà ngoại ôm lấy cô của lúc nhỏ, dịu dàng nói: “Bà làm món sườn rán, nào, chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói xong, một già một trẻ tiến vào nhà ăn, cánh cửa cũng từ từ đóng lại.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc vội chạy tới, nhưng chậm một bước. Cánh cửa đó đã bị đóng lại, cô không thể nhìn thấy bóng dáng của bà ngoại nữa.
“Bà ngoại, mở cửa cho cháu! Cháu muốn vào! Bà cho cháu nhìn bà đi!” Ngôn Tiểu Nặc đập cửa, nhưng mà miệng cô chỉ có khẩu hình, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không hề có một âm thanh nào phát ra đáp lại sự lo lắng của cô.
Trong sân bỗng một cơm gió thổi qua, Ngôn Tiểu Nặc dựa vào cửa ngồi trên mặt đất. Cô ngẩng đầu lên, nhìn những tổ chim dưới mái hiên, một cặp chim én đang đút đồ ăn cho những đưa con mới chào đời của mình, khung cảnh rất vui vẻ đầm ấm.
Ngay cả chim én cũng có gia đình, mà cô lại không…
“Em muốn có gia đình sao?”
Đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, không biết Mặc Tây Quyết đã đứng ở trước mặt cô từ lúc nào.
Đôi mắt đen nháy trầm mặc mang theo sự nóng bỏng mà chỉ cô mới cảm nhận được.
Mặc Tây Quyết bước tới trước mặt cô, giơ tay về phía cô.
Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn giơ tay lên, nhưng mà vừa mới động vào lòng bàn tay của Mặc Tây Quyết thì cô nghe thấy một giọng nói sắc bén, tràn ngập oán giận: “Ngôn Tiểu Nặc! Mặc Tây Quyết vốn dĩ là của tôi, của tôi!”
Cô giật mình sợ hãi, khi nhìn thấy gương mặt căm phẫn của Ngôn Uyển Cừ, đứng ở bên cạnh Ngôn Uyển Cừ chính là gương mặt đắc ý của Vi Nhi.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng dậy chỉ về phía Ngôn Uyển Cừ: “Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đã “Tôi bị cô đánh thành người thực vật, bố mẹ tôi bởi vì cô mà chết! Gia đình tôi tan nát trong tay cô!” Giọng nói của Ngôn Uyển Cừ sắc bén: “Cô cho rằng cả đời này tôi sẽ cam tâm tình nguyện nằm một chỗ sao? Ha ha ha…
Cô ta vừa cười vừa tiến sát lại gần Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi hét lên với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, cứu em…
Mặc Tây Quyết chỉ đứng ở đó yên lặng nhìn cô gọi anh.
Ngôn Uyển Cừ bóp chặt lấy cổ của Ngôn Tiểu Nặc, cô mở to mắt ra, nhìn Vĩ Nhi đang bước tới. Cô ta cười tươi như hoa, bàn tay nắm lấy tay Mặc Tây Quyết.
“Các người… Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra muốn bắt lấy Mặc Tây Quyết.
Nhưng mà Mặc Tây Quyết lại nắm lấy tay của Vi Nhi, giọng nói của cô ta tràn ngập vui vẻ và đắc ý: “Ngôn Tiểu Nặc, đừng có mộng tưởng nữa, oan có đầu nợ có chủ, không phải của cô thì đến cuối cùng cũng không phải.”
Cô cái gì cũng không còn rồi.
Không, cô vẫn còn đưa bé!
Vi Nhi dường như đoán ra được tâm tư của cô, cô ta cười nói: “Đứa bé sao? Cô cúi đầu xuống xem, đưa bé của cô ở đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc vô thức cúi đầu xuống nhìn bụng của mình, ở chỗ đó rất bằng phẳng, làm gì có vết tích của đứa bé?
Không đâu, rõ ràng cô đã có thai được 3 tháng rồi, bụng của cô cũng hơi nhô lên rồi mài!
Ngôn Tiểu Nặc vội sờ bụng của mình, nhưng mà lại không cảm nhận được gì.
“Cô đi chết đi!” Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng đau khổ của Ngôn Tiểu Nặc thì cười đắc ý: “Ngôn Tiểu Nặc, tôi nói cho cô biết, tôi muốn cô nếm mùi đau khổ sống không bằng chết!”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy khó thở nghiêm trọng, cô vô thức giấy giua.
Ở bên tai truyền tới một giọng nói: “Cô Ngôn, Cô Ngôn, cô làm sao vậy?”
Tất cả mọi thứ đều biến mất. Mặc Tây Quyết, bà ngoại, khoảng sân nhỏ, Ngôn Uyển Cừ và Vi Nhi, mọi thứ như bong bóng tan biến không còn lại thứ gì.
Ngôn Tiểu Nặc hít lấy hít để bầu không khí trong lành, sau đó hơi mở mắt ra.
Ở trước mắt cô là phòng bện của viện điều dưỡng Holyland, Ngôn Tiểu Nặc giơ tay đặt lên ngực, thì ra là cô gặp ác mộng.
Phó học giả nhìn thấy đầu Ngôn Tiểu Nặc toàn là mồ hôi, sắc mặt thì trắng bệch, ông ấy vội hỏi: “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc.”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới chú ý tới Phó học giả, cô nắm lấy tay của ông ấy, giọng nói tràn đầy ấm ức: “Ông ơi…
Cháu mơ một giấc mơ rất đáng sợ.”
Phó học giả liền vỗ lên vai cô, an ủi cô: “Đừng sợ, có ông ở đây, cháu đừng sợ”
Nói xong ông rót một cốc nước ấm đưa cho Ngôn Tiểu Nặc uống.
Lúc vừa nãy cháu ngủ, chân tay vung vẩy còn hét lên “Đừng mà”. Ông liền sai người dập tắt cái mùi hương an thần này đi.” Giọng nói của Phó học giả dịu dàng: “Ông xem qua loại hương đó rồi, không hề có vấn đề gì cả. Sao cháu lại gặp ác mộng chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới cảnh đáng Sợ vừa nấy, nửa ngày sau cô mới thấp giọng nói: “Cháu mơ gặp được bà ngoại. Nhưng mà cháu không động vào bà được, cháu gọi bà ngoại, nhưng bà cũng không quan tâm tới cháu. Còn có Mặc Tây Quyết… Anh ấy không cần cháu nữa.”
Nói xong nước mắt lại chảy xuống.
Phó học giả vội an ủi cô: “Đừng sợ, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, giấc mơ đều là ngược lại. A Quyết sao có thể không cần cháu nữa chứ, cháu đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!